Vô Tận Đan Điền

Chương 1789: Sau này còn gặp lại




- Tu La chi kiếm!
Hí dài một tiếng, một ngụm máu từ trong cơ thể Tu La Vương bắn ra, chậm rãi ngưng tụ thành hình ở trên không trung, thời gian nháy con mắt liền lột xác thành một thanh trường kiếm huyết hồng.
Chuôi kiếm này vừa xuất hiện, không gian chung quanh lập tức sụp đổ, Hàn Băng kiếm, Bắc Đẩu kiếm trong cơ thể Nhiếp Vân lạnh run, bị áp chế cực lớn, tựa hồ chuôi kiếm trước mắt mới là kiếm trung chi Vương chí cao vô thượng ở giữa thiên địa, không thể thay thế.
Thanh trường kiếm này xuất hiện, khí tức lăng lệ ác liệt của Tu La Vương giảm bớt không ít, tựa hồ chuôi kiếm này mới là căn bản cường đại nhất của hắn, từ trong cơ thể rút ra, tinh khí thần đều nhận lấy tổn thương thật lớn.
- Cái này là lá bài tẩy của ngươi? Cũng không mạnh lắm nha!
Nhiếp Vân cười lạnh.
Tuy chuôi kiếm này uy lực mạnh mẽ, thoạt nhìn vượt qua bất luận binh khí nào của hắn, nhưng làm Kiếm Đạo sư, sử dụng kiếm đến chiến đấu với hắn, bản thân liền không sáng suốt rồi.
- Có mạnh hay không, ngươi lập tức sẽ biết!
Chứng kiến trường kiếm thành hình, sắc mặt có chút tái nhợt của Tu La Vương lộ ra hưng phấn ửng đỏ, tay xoay chuyển, một đạo kiếm khí đập vào mặt.
Ầm ầm!
Trường kiếm mang theo khí tức vô cùng sắc bén, đâm thẳng lồng ngực của Nhiếp Vân.
- Hừ!
Nhiếp Vân lách mình tránh thoát, lấy chỉ làm kiếm, ngón tay điểm một cái, điểm ở trên thân kiếm.
Bắc Đẩu kiếm, Hàn Băng kiếm đối với loại chiến đấu này, cấp bậc quá thấp, lấy ra vô dụng, gây chuyện không tốt còn có thể thành vướng bận, mà hai tay phối hợp thiên phú Thiên Thủ sư, uy lực viễn siêu Tạo Hóa Tiên Khí, tuy so ra kém chuôi Tu La chi kiếm kia, nhưng chênh lệch không nhiều lắm.
Đầu ngón tay điểm kích, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy một cổ nhiệt lưu lao qua, khí kình cường đại dọc theo cánh tay nhảy vào thân hình, sắc mặt ngưng tụ, vội vàng rút lui mấy bước.
Kiếm này của đối phương có chút quỷ dị, một chút vô ý liền bị thất thế.
Bất quá chút thiệt thòi ấy không coi vào đâu, lực lượng trong cơ thể xoay chuyển, đã khôi phục như lúc ban đầu.
- Đi!
Thấy Nhiếp Vân lui về phía sau, trong mắt Tu La Vương hiện lên hưng phấn, cánh tay mạnh mẽ vung lên, Tu La chi kiếm lập tức hóa thành kiếm ảnh đầy trời, đâm thẳng mà đến.
- Bắt lấy!
Hai tay Nhiếp Vân biến thành Xích kim sắc, nhìn đúng phương hướng, ý định tay không đoạt dao sắc.
Chuôi kiếm này vô cùng sắc bén, một khi bị đâm trúng, tuyệt đối sẽ bị thương, chỉ có nghĩ biện pháp đoạt được, lại suy tính làm sao đánh bại đối phương.
- Bạo!
Ngay thời điểm Nhiếp Vân sắp chạm đến Tu La chi kiếm, đột nhiên Tu La Vương quát lạnh một tiếng, lập tức, toàn bộ trường kiếm phát ra huyết quang thảm đạm, mạnh mẽ nổ tung.
- Nguy rồi!
Tu La Vương quyết đoán như thế, trực tiếp để cho Tu La Kiếm nổ tung, ngay cả Nhiếp Vân cũng chuẩn bị không kịp, đồng tử co rụt lại, thiên phú phòng ngự mạnh mẽ mở ra, đồng thời một quyền oanh kích.
Tu La Kiếm bạo tạc nổ tung, nháy mắt biến thành vô số kiếm quang đâm đến, Nhiếp Vân cuồng bạo xuất thủ, ngăn trở kiếm quang.
Đăng đăng đăng đăng!
Dù Nhiếp Vân có rất nhiều thủ đoạn, nhưng Tu La Kiếm bạo tạc vẫn rất lợi hại, để cho hắn kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, bị thương rất nặng.
Loại nội thương này rất giống tổn thương căn bản, mặc dù là Mộc Sinh chi khí, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn khôi phục.
- Hôm nay tha cho ngươi một mạng, lần sau lại đến, sẽ không đơn giản như vậy!
Đang âm thầm điều chỉnh, sợ Tu La Vương thừa cơ đánh lén, chợt nghe một tiếng quát lạnh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tu La Vương đã thoát khỏi tinh thần của hắn tập trung, mấy cái lập loè, biến mất ở phương xa.
- Không nghĩ tới vẫn trúng kế thằng này rồi...
Thấy Tu La Vương đi xa, Nhiếp Vân cũng không tiếp tục truy đuổi, mà là lắc đầu.
Tu La Vương quả nhiên vô cùng gian xảo, biết rõ không thể thắng được mình, cố ý khoác lác, lại dùng máu huyết hội tụ thành một thanh Tu La Kiếm, mục đích chân thật là tê liệt mình, tìm cơ hội đào tẩu!
Nhìn tốc độ chạy trốn của hắn, không chút ngừng lại, chỉ sợ dùng máu huyết hội tụ Tu La Kiếm đã để cho hắn tổn thương căn bản, trong thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ.
Nếu không, y theo cá tính của hắn không nên trực tiếp đào tẩu, mà là nhân cơ hội chém giết mình.
Không có làm như vậy, chỉ có thể nói rõ, thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng!
- May mắn hắn chạy thoát, bằng không thì, đào tẩu nhất định là ta...
Thấy Tu La Vương đào tẩu, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái tiến vào một sơn mạch ở phía dưới, tinh thần khẽ động, Bắc Đẩu tinh cung hóa thành hơi bụi, giấu kín trong đó, hắn thì đi vào.
Vừa rồi cẩn thận nói tiếp là cực kỳ hung hiểm, hắn tiếp nhận lực lượng của bọn người Tu Du Tẩu quán thâu, có thời gian hạn chế nhất định, hai người từ Hồn Thiên thế giới đánh tới Linh giới, lại từ Linh giới đánh tới Ma giới, Yêu giới, Phật giới, thời gian đã hao tốn không ít, nếu tiếp tục nữa lại không có kết quả mà nói, thất bại chỉ có thể là mình!
Chính bởi vì như thế, hắn mới theo đuổi không bỏ, muốn đả thương đối phương, đáng tiếc, Tu La Vương cũng không phải người ngu, hơn nữa động tác rất nhanh, nếu như dễ dàng đánh chết như vậy, cũng không trở thành nhân vật để cho vô số cường giả của Thiên Địa lục đạo đau đầu rồi.
Bên ngoài thoạt nhìn Nhiếp Vân đuổi theo Tu La Vương đánh, là kết quả tất thắng, trên thực tế trong lòng hắn tinh tường, đây chỉ là tạm thích ứng, không có khả năng chiến thắng.
Bởi vì hiện tại cường thịnh trở lại, cũng không phải thực lực của bản thân hắn, chỉ có mình đạt tới Xích Thiên cảnh, mới có thể chính thức có được sức chiến đấu đánh chết Tu La Vương.
- Như thế nào?
Trở lại Tinh Cung, bỏ qua suy nghĩ trong lòng, liền chứng kiến bọn người Tu Du Tẩu tập trung ánh mắt tới.
Tất cả lực lượng của bọn hắn đều dùng phương thức đặc thù quán thâu cho Nhiếp Vân, lúc này cả đám khí tức uể oải.
- Lại để cho hắn chạy thoát!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Trước đừng nói nhiều như vậy, ta trước trả lực lượng trong cơ thể lại cho các ngươi!
Bàn tay phất một cái, lực lượng cường đại đến cực điểm bắt đầu chậm chạp tiêu tán, phân thành bảy đạo khí lưu quán thâu cho đám người Tu Du Tẩu, Nhan Chi.
- Ân!
Bọn người Tu Du Tẩu biết rõ lúc này không phải thời điểm hỏi nhiều, đồng thời khoanh chân ngồi dưới đất, ôm thủ nội tâm.
Lực lượng trong cơ thể Nhiếp Vân đều là bọn hắn quán thâu đến, lúc này trở về, tuy không thể để cho bọn hắn khôi phục đỉnh phong, lại không đến mức bởi vì lực lượng hao hết mà sinh mệnh khô kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.