Vô Tận Đan Điền

Chương 177: Hai chí tôn




- Lời này hẳn nên do ta nói với ngươi đi, ngươi có ý tưởng gì đừng tưởng là ta không biết, ta khuyên ngươi tốt nhất nên tỉnh táo, nếu thật sự cần chiến đấu ngươi chưa chắc là đối thủ của ta!
Lại một tiếng hừ lạnh vang lên.
- Quả nhiên có Nguyên Tinh linh dịch…
Lặng lẽ tới gần, Nhiếp Vân nghe được hai người nói chuyện.
Nghe lời của bọn họ, nơi này chẳng những có Nguyên Tinh linh dịch, tựa hồ sắp thành hình, mà hai người lại đề phòng lẫn nhau, tựa hồ không ai tin ai.
- Thời gian vừa lúc, thật sự là vận khí!
Nguyên Tinh linh dịch trăm năm hình thành một lần, một lần chỉ có một giọt, vật thưa thớt như vậy không nghĩ tới hắn có cơ hội gặp được, phải nói vận khí của hắn thật tốt!
- Không biết hai người kia có cấp bậc gì, ta có thể đoạt được linh dịch trong tay họ hay không…
Hai người kia cũng không phát ra chân khí nên Nhiếp Vân không biết cấp bậc của họ, nếu chỉ là khí tông thì hắn không sợ hãi.
Chỉ sợ họ đều là chí tôn!
Nhưng trong Thần Phong đế quốc cũng chỉ có vài chí tôn, không tới nỗi trùng hợp như vậy, mình vừa gặp một yêu thú chí tôn lại gặp được hai cường giả chí tôn khác nữa đi?
Trong lòng nhủ thầm, Nhiếp Vân mượn dùng ánh sáng chiếu vào lặng lẽ nhìn thoáng qua bên ngoài, thiếu chút nữa bị hù chết!
Dưới ánh đuốc chiếu sáng, hắn thấy rõ ràng, không phải nhân loại mà là hai yêu thú chí tôn!
Yêu thú cấp bậc chí tôn trong Thần Phong đế quốc chỉ sợ có năm đầu, nhưng trong vòng một ngày hắn lại chứng kiến hai tên, vận khí tốt hay xui xẻo đây?
Nhiếp Vân đã nhận ra một đầu là Hắc Hùng, mà yêu thú còn lại là Tử Đồng Thiết Giáp Long!
Yêu thú long loại chỉ có được huyết mạch loãng của viễn cổ long tộc mà thôi, không tính là Long tộc, sở dĩ xưng long, chỉ là một cách xưng hô theo tập quán.
- Nguyên Tinh linh dịch…yêu thú chí tôn…chỉ sợ hai đầu yêu thú này sở dĩ có thể đột phá là nhờ Nguyên Tinh linh dịch!
Trong lòng Nhiếp Vân thầm đoán.
Tại sao nơi này có nhiều yêu thú cảnh giới khí tông như vậy, giải thích thật đơn giản, linh khí bị trấn áp không thể phát tiết ra ngoài, nồng đậm như vậy đương nhiên biến thành thánh địa cho yêu thú tu luyện, vì thế chúng đều tập trung tới đây.
Hơn nữa hai đầu yêu thú chí tôn cần có thủ hạ nên lung lạc một ít, vì thế yêu thú cao giai trong sơn cốc nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.
- Muốn cướp đồ vật trong tay hai yêu thú chí tôn, một khi thất bại hẳn phải chết không nghi ngờ! Nếu không cướp thì cảm thấy có lỗi với chính mình…
Vẻ mặt Nhiếp Vân chua sót nhủ thầm.
Đã chứng kiến được Nguyên Tinh linh dịch nhưng nếu không cướp được vào trong tay mình, hắn không cam lòng, làm thế nào cũng không được, hắn thật sự rơi vào tình thế lưỡng nan.
Trong nháy mắt hắn thật sự không biết mình nên làm sao bây giờ.
- Thành, ha ha!
Ngay lúc hắn còn đang do dự, đột nhiên trong sơn động vang lên tiếng cười điên cuồng, nghe thanh âm chính là Hắc Hùng.
Nghe được tiếng cười Nhiếp Vân lặng lẽ nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy trên ngọn một măng đá dựng chổng ngược giữa sơn động đang chậm rãi hình thành một giọt dịch.
Giọt dịch trong suốt trong sáng, dưới ánh đuốc chiếu xuống tản ra quang mang như ngọc, linh khí tinh thuần dao động khuếch tán như thủy triều, làm cả sơn động tràn ngập hương khí.
Hương khí không phải mùi hoa cỏ, mà là hương vị khiến linh hồn người run rẩy, tựa hồ dù không nuốt giọt dịch kia, chỉ cần ngửi được mùi đã làm thực lực tăng lên rất nhanh.
- Thật mạnh! Nếu nuốt vào, ta tiến vào lần niết bàn thứ hai tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào! Nhất định phải cướp tới tay!
Nguyên bản còn có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Tinh linh dịch, Nhiếp Vân lập tức hạ quyết tâm!
Chậm rãi hít sâu một hơi, Nhiếp Vân âm thầm điều chỉnh lực lượng, lần này một khi động thủ bất luận thành công hay không đều phải gặp được nguy cơ lớn nhất từ khi sống lại cho tới nay.
Ông!
Đột nhiên, giọt dịch trên măng đá rốt cục không chịu nổi sức nặng hóa thành một đạo lưu quang rớt xuống.
- Ha ha!
Chứng kiến giọt dịch rơi xuống, Hắc Hùng cười một tiếng, thú trảo thật lớn duỗi ra dùng bình ngọc thu vào.
- Tử Đồng, đã lấy được Nguyên Tinh linh dịch, chúng ta trở về phân đi!
Nói xong Hắc Hùng che lại, định bỏ vào trong lòng.
- Trở về phân? Trở về chỉ sợ ngươi đã dùng xong rồi đi, hiện tại lấy ra cho ta!
Tử Đông Thiết Giáp Long căn bản không tin tưởng lời nói của Hắc Hùng, vung trảo chộp thẳng vào bình ngọc.
- Ngươi không tin ta?
Hắc Hùng lách người tránh thoát móng vuốt của đối phương, vẻ mặt tức giận.
- Tin tưởng ngươi? Hừ, chúng ta đều là yêu thú chí tôn, ngươi nói những lời này chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ? Ta khuyên ngươi lập tức đưa cho ta một nửa, nếu không hôm nay ngươi đừng nghĩ ra khỏi sơn động này!
Miệng rồng của Tử Đồng Thiết Giáp Long hừ lạnh một tiếng, lộ ra một loạt răng nanh âm trầm.
- Xấu hổ? Tại sao ngươi cho là như vậy? Chúng ta làm bằng hữu mấy trăm năm, thật không ngờ ngươi hoài nghi ta, thật sự là tức chết ta! Được, nếu ngươi nói vậy, đây!
Nghe được lời nghi ngờ của đối phương, Hắc Hùng tựa hồ phi thường phẫn nộ, run tay đem bình ngọc đưa về phía trước.
- Ân?
Tử Đồng Thiết Giáp Long không nghĩ tới đối phương sẽ hào phóng như vậy, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng bàn tay cũng vươn ra.
- Muốn một nửa, chết đi cho ta!
Ngay khi hắn sắp bắt được bình ngọc, Hắc Hùng đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, chợt động!
Hắn tựa hồ đã sớm dự mưu sẵn sàng, vừa động thủ một đạo thiết quyền lập tức xuất hiện trước mặt Tử Đồng Thiết Giáp Long, không khí rít gào, nhanh như cơn lốc!
Một quyền này hướng thẳng đầu của đối phương, thật hiển nhiên muốn một kích giết chết.
- Đáng giận!
Mặc dù biết đối phương không có lòng tốt như vậy, nhưng Tử Đồng Thiết Giáp Long cũng không nghĩ tới bằng hữu mấy trăm năm độc ác như thế,vừa ra tay muốn giết mình, trong lòng tức điên rít gào một tiếng, đuôi rồng quất mạnh ra ngoài.
Oanh!
Đá vụn vẩy ra, một long một hùng lực lượng ngang nhau, đồng thời lui ra sau một bước.
- Chết đi cho ta!
Ngăn trở Hắc Hùng đánh lén, Tử Đồng Thiết Giáp Long giận dữ hét lên, ngón tay mở ra, móng vuốt mang theo tinh mang sắc bén vẽ ra hai đạo ảo ảnh vỗ thẳng về hướng Hắc Hùng.
Oanh!
Hắc Hùng lực lớn vô cùng, thấy đối phương công tới, một đôi hắc quyền quay cuồng, lực lượng cường đại như thực chất khuấy động không ngớt, cả sơn động không ngừng chao đảo, phát ra tiếng vang bén nhọn như tiếng trống trận.
Hai yêu thú dù đem toàn lực chiến đấu nhưng lực lượng cường đại không bị khuếch tán, nếu không chỉ bị tràn ra ngoài một chút đã đủ làm cả sơn động đổ sụp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.