Vô Tận Đan Điền

Chương 1763: Thiên phú đệ nhất thiên hạ (2)




Yêu nhân, ma nhân bị hắn chán ghét lại là phái chủ chiến, nếu không có bọn họ sẽ không có Linh giới hôm nay.
Chuyện này với nhân loại mà nói là chuyện nhục nhã, chỉ sợ năm đó bị cưỡng chế áp xuống, người biết rõ lịch sử chân chính không nhiều.
Xem ra người xấu trong mắt hắn chưa chắc là xấu, người tốt cũng chưa hẳn là tốt.
Lúc trước Nhiếp Vân hận không thể giết sạch tất cả yêu nhân, không lưu một kẻ nào, hiện tại biết rõ những chuyện này liền biết suy nghĩ của mình hạn hẹp ra sao.
Nếu không phải tổ tiên bọn họ đầu rơi máu chảy cống hiến cho nhân loại, chỉ sợ Linh giới hiện tại là thiên hạ của Tu La Vương rồi.
- Là nhân loại các ngươi hèn hạ vô sỉ.
Nhan Chi hừ lạnh một tiếng.
Cho dù Nhiếp Vân hay là Tu Du Tẩu không phản bác nửa câu.
- Thành bại thị phi chỉ là quá khứ!
- Hiện tại Tu La Vương xuất hiện lần nữa, hạo kiếp mới sắp hàng lâm, chúng ta nên tích cực phó, lần này nhân loại sẽ không lùi bước!
Tu Du Tẩu ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Vân
- Hạo kiếp lần nyaf có thành công hay không phải xem ngươi.
- Ta?
Nhiếp Vân nháy mắt mấy cái.
Thực lực của hắn mặc dù có tiến bộ nhưng so với Tu La Vương lại kém quá lớn, hắn không có năng lực đó.
- Đúng vậy, bởi vì ngươi có thiên phú đặc thù đứng thứ nhất!
Tu Du Tẩu nói.
- Thiên phú đặc thù đứng thứ nhất? Rốt cuộc là gì?
Nhiếp Vân như rơi vào trong sương mù.
- Thiên phú đặc thù đứng thứ nhất tụ tập ba ngàn đại đạo làm một, cho nên nó tên là vô tận đan điền!
Tu Du Tẩu nói.
- Vô tận đan điền?
Nhiếp Vân biến sắc
- Ngươi biết chuyện ta có thể diễn sinh đan điền?
Lúc trước Tu La Vương nói không riêng hắn biết rõ mình có thể diễn sinh đan điền, chẳng lẽ Tu Du Tẩu cũng biết?
- Ta sớm biết rõ!
Tu Du Tẩu vuốt vuốt chòm râu.
- Nhưng ta có thể diễn sinh đan điền không phải thiên phú đặc thù, mà là một pháp quyết vô danh...
Nếu đối phương biết rõ, Nhiếp Vân cũng không cần phải giấu diếm.
Đối với pháp quyết vô danh lai lịch, hắn đến bây giờ đều phi thường kỳ quái, pháp quyết này huyền ảo khó hiểu không nói, càng cổ quái là trừ hắn, không có người có thể tu luyện, mặc dù là hắn phân thân, cũng không thể!
Sau khi kết hôn với Đạm Thai Lăng Nguyệt, hắn cũng có nói với Lăng Nguyệt một lần, kể cả pháp quyết vô danh, kỳ quái là cho dù Đạm Thai Lăng Nguyệt thân là thiên đạo sư, là cường giả Tiên Quân nhưng không thể tu luyện pháp quyết này.
Bộ công pháp này trừ bản thân hắn, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách tu luyện, tràn đầy thần bí.
- Pháp quyết vô danh? Ha ha!
Tu Du Tẩu lắc đầu
- Không có quan hệ gì với pháp quyết vô danh, là ngươi mở ra thiên phú đệ nhất mới xuất hiện pháp quyết!
- Mở ra thiên phú đứng đầu... Ngươi vẫn nói là thiên phú thứ nhất nhưng trong cơ thể ta dường như không có vô tận đan điền a.
Trong người Nhiếp Vân có năm mươi cái đan điền, hiện tại trừ chủ đan điền và đan điền đã dùng linh hồn chi khí thì còn lại đã có thuộc tính, cũng không có đệ nhất đan điền, chẳng lẽ Tu Du Tẩu tính sai?
- Có phải ngươi lầm hay không?
Nghĩ vậy Nhiếp Vân nói thẳng.
- Sẽ không sai!
Tu Du Tẩu lắc đầu, trên mặt lộ ra thần thái xác định.
- Kỳ thật đệ nhất đan điền cũng không riêng ngươi có, mỗi người đều có nhưng nó vẫn ở hình thái không mở ra mà thôi.
Đan điền này bình thường không có hiệu quả gì, chỉ có thời điểm mở hình thái mới phát huy uy lực, có được năng lực diễn sinh đan điền.
- Mỗi người đều có?
Yết hầu Nhiếp Vân phát khô, rốt cục hiểu ra, hắn mở to mắt không dám tin tưởng.
- Chẳng lẽ ngươi nói chính là... Chủ đan điền không thể sử dụng kia sao?
Mỗi người đều có chủ đan điền nhưng từ xưa tới nay bị xưng là đan điền vô dụng nhất, bởi vì trừ luyện hóa chân khí thì nó không sử dụng được.
Hơn nữa loại thiên phú này là hàng thông thường, nghe nói trong một vạn loại thiên phú nó đứng thứu một vạn, đủ thấy rác rưởi, tại sao đan điền này lại bài danh thứ nhất?
- Không sai, chính là chủ đan điền!
Nhiếp Vân nghi hoặc còn chưa chấm dứt, Tu Du Tẩu xác nhận lời hắn.
- Mỗi người đều mơ tưởng có thêm thiên phú, có thêm thực lực mạnh hơn, hâm mộ người khác nhưng không ngờ rằng bản thân cố gắng cũng có được tiềm lực vô hạn.
Tu Du Tẩu cảm khái một tiếng, nói tiếp:
- Kỳ thật ông trời công bằng, người bình thường nhất nhưng thường thường có thể bộc phát ra lực lượng cường đại nhất, cho dù là người bình thường nếu như đủ cố sẽ có thể tỏa ra hào quang sáng ngời.
- Chủ đan điền ai cũng có, từ khi kỷ nguyên giới bắt đầu, chỉ cần là tu luyện giả đều có đan điền này, đáng tiếc chưa có kẻ nào mở ra thành công.
- Tiềm năng trong người không có mở ra thì không có tác dụng gì, vĩnh viễn không có khả năng trở thành cường giả chân chính.
- Tiềm lực của ngươi vô cùng, chỉ có dốc sức liều mạng mới có thể càng ngày càng tiến bộ, đi xa hơn!
- Chủ đan điền bài danh thứ một vạn chính là vô tận đan điền bài danh thứ nhất.
Nghe Tu Du Tẩu nói thế, nội tâm Nhiếp Vân tin tưởng tám chín thành nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Tại sao ngươi biết ta có đan điền bài danh thứ nhất?
Nhiếp Vân cảm thấy nghi hoặc.
Hắn mở ra chủ đan điền lúc nào chính hắn cũng không rõ ràng, tại sao Tu Du Tẩu biết được?
- Nói tới cũng là vận khí.
Tu Du Tẩu nói:
- Ta là thiên cơ sư, có thể thôi diễn vận mệnh của mỗi người nhưng cũng có ngoại lệ, có chút người thành tựu vượt qua ta, ta không suy tính ra được.
- Còn có một loại chính là người có thiên phú xếp trước ta, ta cũng không suy tính ra được.
- Thiên cơ sư xếp hạng thứ bảy, có thể không bị ta suy tính ra, trong chư thiên vạn giới không cao hơn một bàn tay, lúc đó ngươi chỉ là người bình thường, ta lại không suy tính ra, ngươi nói ta có thể không chú ý sao?
- Hơn nữa nếu không suy tính ra vận mệnh của ngươi, vận mệnh của đệ đệ ngươi cũng không tính ra, khi đó ta biết ngay các ngươi không đơn giản!
- Cho nên ta liền cố ý lưu lại Linh Tê Luyện Thể Quyết và Cửu Chuyển Niết Bàn Công, chỉ dẫn ngươi đi phát hiện!
- Ách... Thì ra là như vậy, nhưng... Ngươi lưu hai bộ pháp quyết này cách xa cả vạn năm...
Lúc trước Nhiếp Vân đạt được hai bộ công pháp trong sơn động, bàn đá ghế đá cũ kỹ không chịu nổi, nhìn nó cũng có lịch sử vài vạn năm, chẳng lẽ Tu Du Tẩu đã suy tính ra từ vài vạn năm trước?
Tuy hắn chưa nói ra nhưng Nhiếp Vân cười khổ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.