Vô Tận Đan Điền

Chương 1751: Tổ tiên võ đạo sư?




Vì Đạm Thai Lăng Nguyệt đại nhân, một mình một người hoàn thành ba nhiệm vụ không thể hoàn thành, không tiếc đắc tội thập đại gia tộc, và rất nhiều đại nhân vật chỉ vì muốn ở cạnh người mình âu yếm.
Có thực lực, có tiềm lực, có phách lực, còn chấp nhất như thế, hình tượng Nhiếp Vân đã sớm cắm rễ trong nội tâm vô số thiếu nữ.
Đây mới thực sự là nam nhân!
Nam nhân tốt cũng không phải ngươi hấp dẫn nhiều nữ nhân, mà là ngươi có thể chân tình chấp nhất với một nữ nhân hay không, vĩnh viễn không thay đổi.
- Các chủ, thỉnh cứu cứu phụ thân ta!
Nghe Nhiếp Vân nói thế, vào thời điểm sắp rời đi, sắc mặt Lam Tâm đỏ bừng tiến lên phía trước một bước, nàng quỳ xuống cầu xin.
- Cứu phụ thân ngươi?
Nhiếp Vân nhướng mày.
Nếu lần này không phải hắn xuất hiện, cho dù nàng không chết cũng bị tra tấn không thuộc về nhân gian, bây giờ có thể may mắn đào thoát, chẳng những không cảm kích còn muốn gây phiền toái cho mình, đây là điểm làm hắn mất hứng.
Bản thân hắn không phải người lạnh lùng nhưng cũng không phải kẻ nào cầu xin là có thể tùy tiện hỗ trợ.
Nếu thật là như vậy, hắn không cần làm chuyện của mình, còn không bận chết đi thôi hay sao?
Trên đời này có quá nhiều người đáng thương, việc của mình còn chưa biết xử lý như thế nào, đồng tình người khác, Nhiếp Vân làm không được.
- Phụ thân ta bị Hàn Chấn trưởng lão bắt đi, hiện tại sinh tử chưa biết, hi vọng các chủ cứu hắn, ta cầu ngươi.
- Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta cam nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ngươi...
Lam Tâm than thở khóc lóc.
- Trước đứng lên, phụ thân ngươi cấp bậc gì?
Thấy nàng càng nói càng không hợp thói thường, nói thêm nữa sợ rằng cái gì lấy thân báp đáp, Nhiếp Vân cũng có phần sợ hãi.
- Phụ thân ta thực lực Huyền Tiên cảnh, chỉ là tán tu, cũng không tranh chấp với ai, bởi vì sáng chế một bộ quyền pháp rất lợi hại nên bị Hàn Chấn trưởng lão nhìn trúng nên bắt hắn ép hỏi, ta tranh chấp đối hắn nên kết quả bị đối phương nhìn trúng...
Lam Tâm thúc thích nỉ non giải thích.
Thì ra phụ thân Lam Tâm chỉ là tán tu bình thường, không biết vì cái gì sáng tạo ra quyền pháp lợi hại, thực lực rất mạnh, về sau bị Hàn Chấn trưởng lão nhìn trúng cưỡng bức ép hỏi, con gái vì cứu phụ thân tìm được Hàn Chấn, kết quả bị đối phương nhìn trúng tư sắc... May mắn chạy ra, biết được đắc tội Hóa Vũ Tông không cách nào đào thoát, lúc này mới đến Liên Nguyệt Các, hy vọng có thể đạt được che chở.
- Ah, tông chủ và trưởng lão Hóa Vũ Tông cũng đã chết, hiện tại có lẽ phát sinh nội loạn, bằng vào thực lực La Tiên Cảnh của ngươi muốn cứu phụ thân không khó, ta không rãnh!
Nghe được những việc này, Nhiếp Vân không có ý định ra tay.
Cừu hận của bản thân phải do mình báo mới có thể phát triển, ký thác người khác thì làm sao đột phá chính mình?
- Tuy tông chủ và trưởng lão Hóa Vũ Tông cũng đã chết nhưng bọn họ vẫn là đại tông môn như cũ, không phải tỷ đệ chúng ta có thể khiêu chiến, khẩn cầu Các chủ đại nhân ra tay, chỉ cần ngươi ra tay... Ta có thể mang quyền pháp phụ thân sáng tạo truyền thụ cho ngươi.
Biết rõ thiếu niên trước mắt là các chủ Liên Nguyệt Các, cũng biết câu chuyện của hắn, sử dụng sắc đẹp làm thẻ đánh cược đối với hắn vô dụng, lúc này nàng phải tìm cách khác.
- Quyền pháp? Ta không cần, cũng sẽ không ra tay, ngươi nên quay về đi, ta còn có chuyện quan trọng...
Nhiếp Vân vẫn cự tuyệt không phải bởi vì hắn lạnh lùng, mà là Tu La Vương xuất hiện mang cho hắn áp lực quá lớn, phải mau chóng tăng thực lực lên, tạm thời không rảnh quan tâm chuyện khác.
Lại nói muốn quyền pháp, hắn thân là võ đạo sư, chiêu số lợi hại gì mà không tạo ra được? Quyền pháp tinh diệu trong mắt kẻ khác nhưng với hắn không tính là gì.
- Các chủ mời xem chiêu và kết luận!
Cắt lời Nhiếp Vân. Lam Tâm vội vàng đứng lên, hai tay đứng tấn và thi triển quyền pháp.
Đây là bộ quyền pháp vô cùng rườm rà, cũng không biết là vấn đề thực lực hay nàng lý giải quyền pháp không tới nơi tới chốn, nàng đánh quyền rất lạnh nhạt, cũng không có lợi hại như tưởng tượng, trái lại làm cho người ta có cảm giác không gì hơn thế này.
- Đồ chơi gì thế, loại quyền pháp này chúng ta chướng mắt...
Xi Vưu lão tổ cười.
Trở thành yêu sủng của Nhiếp Vân, hắn đã biết chủ nhân của mình là võ đạo sư, võ đạo sư bao quát võ học trong thiên địa, thấy thế nào cũng không vừa ý chiêu số nông cạn như thế.
Hắn vừa mới cười một nửa, đôi mắt của hắn vô tình nhìn sang Nhiếp Vân, đã thấy sắc mặt của hắn ngưng trọng, trong ánh mắt mang theo ngạc nhiên không nhỏ.
- Này... Này... Chiêu này của ngươi tên gọi là gì?
Lam Tâm không có thi triển toàn bộ quyền pháp, Nhiếp Vân đã phải lên tiếng hỏi thăm.
Chiêu này không phải thật sự hoàn mỹ vô khuyết, mà là vì quyền ý trong đó... Hắn tu luyện qua!
- Tên là Vũ Đạo Phá Hư Quyền! Là độc môn phụ thân ta sáng tạo!
Lam Tâm thu quyền, thở ra một hơi và nói.
- Vũ Đạo Phá Hư Quyền? Ha ha, quả là thế!
Nhiếp Vân nghe cái tên này thì cười lên ha ha.
Không sai, chiêu này chính là tuyệt chiêu tổ tiên võ đạo sư năm đó lưu lại, Vũ Đạo Phá Hư Quyền!
Tuy Lam Tâm đánh không ra hình, ý nhưng Nhiếp Vân vẫn nhận ra.
Vũ Đạo Phá Hư Quyền là lão tổ võ đạo sư Hóa Vân Tông năm xưa sáng chế, uy lực vô cùng, đương nhiên, chỉ giới hạn ở phàm giới, đến Linh giới, bộ quyền pháp này có uy lực không tính là kinh diễm nhưng dù vậy cũng là tuyệt chiêu hiếm có.
Dựa theo đạo lý bình thường, bộ quyền pháp này chỉ có người ở phàm giới đi lên mới có thể thi triển, phụ thân Lam Tâm đã nói là hắn sáng tạo ra, chẳng lẽ...
Một suy nghĩ xuất hiện trong nội tâm Nhiếp Vân.
Năm đó tổ tiên võ đạo sư đại nạn hàng lâm cũng không tìm được Tiên Thiên linh khí, không có biện pháp chỉ phải bỏ qua thân thể nát bấy linh hồn, tấn cấp Đoạt Thiên Tạo Hóa đệ cửu trọng, hắn và tổ tiên kiếm đạo sư cùng tiến vào thời không loạn lưu hi vọng có thể tiến tới Linh giới, đạt được phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Sau khi đi vào Linh giới, Nhiếp Vân cũng không nghe được bất cứ tin tức gì của võ đạo sư, còn tưởng rằng hắn sớm chết trong thời không loạn lưu, không nghĩ tới còn có thể gặp lạiVũ Đạo Phá Hư Quyền!
Không có thiên phú võ đạo sư còn có thể tiến hành cải tiến quyền pháp, cho dù phụ thân Lam Tâm không phải tổ tiên võ đạo sư cũng có liên quan rất lớn.
- Được rồi, ta đi cứu phụ thân của ngươi, Hóa Vũ Tông ở địa phương nào?
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhiếp Vân không do dự.
Tổ tiên võ đạo sư có ân với hắn, mặc kệ người này phải hay không, cứu trước nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.