Vô Tận Đan Điền

Chương 1730: Sơn mạch kỳ quái (1)




- Hai trăm điểm là đánh chết hai đầu Tu La Vương Tiên cảnh, tốc độ rất nhanh ah!
- Đó là tự nhiên, hắn lần này là người đề cử có được tiếng hô cao nhất.
- Nhìn kìa, những người khác cũng có thành tích, người kia là Mạnh Hiếu, hắn cũng có một trăm điểm.
- Ân, còn có người không tìm được Tu La nào cả, ngươi nhìn Lộc Kiền và Nhiếp Vân chưa có điểm nào...
Mọi người màn sáng trước mặt và chỉ trỏ.
Trên màn sáng biểu thị số lượng chém giết Tu La, điểm càng cao săn giết càng nhiều, càng có cơ hội trở thành quán quân, có cơ hội đoạt được vị trí tháp chủ.
Lộc Kiền và Nhiếp Vân vừa tiến vào không gian đã tốn hao một ngày đi đường, từ đó điểm số rớt lại so với kẻ khác.
- An Kình Thái Thượng trưởng lão, ngươi xem lần tỷ thí này ai đạt được quán quân?
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Xích Phong trưởng lão ngồi trên đài cao đột nhiên quay đầu nhìn về phía An Kình và cười hỏi.
Tuy hắn đang nói nhưng trên mặt mang theo hưng phấn không che giấu được giống như quán quân lần này không phải người khác không ai có thể hơn, từ trong tới ngoài hắn mang theo cảm giác ưu việt không ai có thể sánh bằng.
- Việc này khó mà nói, trận đầu khỏa hạch chỉ có thực lực vô dụng, còn cần phỉa phán đoán Tu La, có năng lực tìm kiếm Tu La!
Sắc mặt An Kình trưởng lão khó coi.
Hắn cũng không lo lắng thực lực của Nhiếp Vân mà là lo lắng hắn còn trẻ tuổi, hắn tiếp xúc và hiểu Tu La không nhiều nên không tìm thấy.
Không riêng hắn, Tư Dương trưởng lão nhìn thấy tình cảnh trên bảng cũng lo lắng.
- Tuy thực lực Nhiếp Vân cường đại nhưng tuổi quá nhỏ, Tu La cổ chiến trường lại phi thường gian hoạt, biết ẩn giấu, cho dù có thiên phú thiên nhãn cũng không tìm được, chỉ sợ thành tích này không quá lý tưởng.
- Xem bộ dạng Xích Phong trưởng lão có lẽ đã tính trước... Cho dù thực lực Phí Du mạnh nhưng năng lực dò xét Tu La cũng không mạnh.
Quỳnh Nhai trưởng lão nghi hoặc.
- Xích Phong trưởng lão có một kiện Tu La thần khí, gọi là Tu La Truy Hồn Bàn, mặc dù che dấu sâu hơn nhưng thông qua khí tức linh hồn vẫn có thể tìm được.
- Hiện tại ta lo lắng hắn giao thứ này cho Phí Du, nghĩ muốn vượt qua như vậy là ít có khả năng.
An Kình trưởng lão thở dài.
- Tu La Truy Hồn Bàn? Hắn đang ăn gian...
Quỳnh Nhai tức giận đến cắn răng.
- Ăn gian cũng không có biện pháp nào, tỷ thí cũng không quy định không cho phép mượn pháp bảo.
An Kình trưởng lão lắc đầu.
- Nhưng mà... Như vậy chẳng phải Nhiếp Vân phải thua không thể nghi ngờ?
Sắc mặt Quỳnh Nhai khó coi.
- Ta cũng không có ý định cho rằng hắn đạt giải quán quân, chỉ cần thứ tự không thua kém người khác là được, tỷ thí đạt được quán quân vẫn có cơ hội làm tháp chủ.
An Kình trưởng lão nói đến đây trên mặt tràn đầy lo lắng, dường như chính hắn cũng không dám xác định.
So với tình cảnh thê thảm của bọn họ, bên phía Xích Phong đang vui tươi hớn hở.
- Xích Phong Thái Thượng trưởng lão, xem ra biện pháp của ngươi rất tốt, Phí Du, Lộc Kiền hai bút cùng vẽ, quán quân nhất định sẽ nằm trong tay chúng ta.
Một Thái Thượng trưởng lão vuốt vuốt chòm râu cười nói.
Nếu như Nhiếp Vân trở về từ thế giới hàn băng muộn một chút nhất định có thể nhận ra trưởng lão này chính là người tiến vào trong đó tìm kiếm Hàn Băng kiếm nhưng vô công.
Lại là một Thái Thượng trưởng lão của Khu Tu Tháp lên tiếng.
- Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão nói đúng, hiện tại Phí Du thành tích cao nhất, Lộc Kiền trước mắt không có thành tích nhưng nhất định còn chưa phát huy, một khi bộc phát, quán quân là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lại một trưởng lão nói chen vào.
Trưởng lão muốn đạt được Hàn Băng kiếm tên gọi là Du Nghệ.
- Đám người An Kình trưởng lão tìm ra người kia không biết ở nơi nào, còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, xem ra không được tốt lắm, về sau Khu Tu Tháp sẽ là thiên hạ của chúng ta.
Bên phía Xích Phong Thái Thượng trưởng lão lại có một trưởng lão lên tiếng.
- Người nọ tên là Nhiếp Vân đúng không, chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, đến bây giờ chưa có điểm nào, nói rõ căn bản không tìm thấy Tu La, loại người này không có thực lực gì đặc biệt.
Xích Phong Thái Thượng trưởng lão vung tay lên.
- Mau nhìn, con số đã biến hóa...
- Lại có người thành công đánh chết Tu La...
Mọi người xôn xao...
Hắn vừa dứt lời con số trên màn hình thay đổi liên tục, hào quang tỏa sáng bao phủ cả bình đài, lúc này lấn át những người khác.
- Đây là phản ứng khi có người đạt được một ngàn điểm, xem ra Lộc Kiền thành công đánh chết một đầu Tu La nửa bước Tiên Quân!
- Việc này gọi là đột nhiên nổi tiếng, Xích Phong Thái Thượng trưởng lão bố trí quân cờ này thật sự quá tốt...
Đám người Du Nghệ trưởng lão cười ha ha, tiếng cười còn chưa dứt, ánh sáng trên màn hình biến mất, tên và thành tích của người vừa rồi xuất hiện.
- Ah...
Nhìn rõ ràng cái tên đứng đầu bảng, đám người Xích Phong im lặng, đôi mắt như rơi xuống đất.
Chỉ thấy trên màn hình có dòng chữ: Nhiếp Vân, 1820 điểm!
Lộc Kiền mà bọn họ kỳ vọng vẫn nằm ở dưới cùng, chưa có điểm nào.
- Không... Nhất định là lầm!
Đám người Du Nghệ trưởng lão kêu lớn khó mà tin nổi.
Bọn họ cảm thấy không tin nổi, những cường giả Khu Tu Tháp tới xem náo nhiệt cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nhiếp Vân này là người nào? Vốn không có điểm nào, một khi động thủ đã xuất hiện thành tích làm người ta sợ hãi thán phục!
...
Không biết bên ngoài vì thành tích của hắn sinh ra hỗn loạn không nhỏ, lúc này Nhiếp Vân đang nhàn nhã theo sau lưng Lộc Kiền tiêu diệt Tu La.
Mỗi khi đối phương tìm kiếm một đầu Tu La thì hắn đánh chết một đầu, trong nháy mắt đã giết hơn mười đầu.
Những Tu La này có thực lực cao thấp không đều nhưng che dấu ở địa phương thập phần ẩn nấp, bằng vào thực lực của hắn muốn tìm chỉ sợ tìm được ba bốn đầu mà thôi, còn đi theo đối phương có thể tìm hơn mười đầu, có la bàn trong tay đúng là đồ tốt.
- Là ai? Đi theo đằng sau ta, vụng trộm đánh chết Tu La ta tìm được? Nhanh đi ra, bằng không ta không khách khí!
Rốt cuộc Lộc Kiền ý thức được không đúng, hắn biết rõ công hiệu của Tu La Truy Hồn Bàn nhưng mỗi lần tìm được Tu La ẩn thân chỗ, còn chưa kịp công kích đối phương đã mất đi tung tích, một hai lần cũng bỏ đi, liên tục hơn mười lần đều là như thế, cho dù hắn có ngốc cũng biết chắc có người theo dõi.
- Đi ra? Nếu đi ra mới là ngốc thật!
Nghe đối phương uy hiếp, Nhiếp Vân mặc kệ không quan tâm, hắn vận chuyển thiên phú ẩn nấp sư, địa hành sư theo sau không xa, vẻ mặt nhàn nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.