Vô Tận Đan Điền

Chương 1710: Ta muốn gặp lại Long Hoàng PHỐC! (1)




Lão giả này trực tiếp bị đâm thủng, hắn cũng giống Hoàng Phủ Kỳ bị kiếm khí chém giết.
Quản hắn khỉ gió cái gì nghĩa khí hay không nghĩa khí, dám đến tìm phiền toái thì phải giác ngộ tử vong.
- Ngươi cũng xuống đi!
Một chiêu liền giết hai lão tổ thập đại gia tộc, Nhiếp Vân nhìn sang mọi người đào tẩu, kiếm quang của hắn tỏa sáng, hắn dùng một chiêu giết qua.
Chiêu này như bạo phong quét sang chung quanh, chỉ trong nửa giây lan tràn như thủy triều, nó đuổi theo ba cao thủ của Nho môn.
PHỐC!
Nhìn thấy sát ý của Nhiếp Vân đậm đặc, viện chủ Đại Toàn Thư Viện không kịp phản ứng đã bị một kiếm đâm thủng hậu tâm, thân thể nổ tung.
Trước kia gương mặt linh lực biến thành bị giết, vốn tưởng rằng lần này có thể rửa sạch hổ thẹn của mình, không nghĩ tới bản tôn cũng bị giết.
Thẳng tới khi sắp chết hắn vẫn không thể tin được, đối phương thật sự dám xuống tay.
Hắn là Tiên Quân Nho giới, đại biểu uy nghiêm thế giới, trực đánh chết hắn chẳng khác gì vạch mặt với Nho giới, cho dù thực lực ngươi mạnh hơn nữa, làm như vậy lá gan quá lớn.
Ý nghĩ của hắn bị bóp tắt trong nháy mắt, bị tâm tình sợ hãi thay thế.
Chỉ thấy kiếm quang cách đó không xa lóe sáng lần nữa, một cao thủ Phật môn rơi xuống đất, hơn nữa nổ tung giống hắn.
Đối phương chẳng những đắc tội Nho môn, hơn nữa không cố kỵ Phật môn, trực tiếp thống hạ sát thủ.
Đây mới thực là không kiêng nể gì cả, không sợ trời không sợ đất!
Hô!
Mấy vạn năm chưa từng có một Tiên Quân vẫn lạc, chỉ trong nháy mắt đã vẫn lạc bốn người.
- Trốn đi!
Nhìn thấy tràng cảnh như thế, những người khác không còn tin tưởng chiến đấu, đội hình xa hoa nhanh chóng biến mất khỏi nơi này, chỉ còn lại có U Minh Hoàng Vương đứng giữa không trung với vẻ mặt ngây ngốc.&Khó trách U Minh Hoàng Vương ngây ngốc, hai mươi cao thủ Tiên Quân hùng hổ đến tìm phiền toái, bị đối phương một người một kiếm liền giết bốn, trọng thương một, còn lại không có dũng khí chống cự và lập tức bỏ chạy, loại tràng cảnh này chẳng khác gì binh bại như núi đổ...
Trong ấn tượng của nàng, lần này tới là nghiền áp, không nghĩ tới lại biến thành đối tượng bị nghiền áp.
- U Minh Hoàng Vương, đến phiên ngươi!
Đem tất cả mọi người đánh chết, Nhiếp Vân uy phong lẫm lẫm, quay đầu nhìn qua.
- Đến phiên ta?
U Minh Hoàng Vương ngây ngốc sau đó biến mất, khẽ cười một tiếng, nàng vũ mị không nói thành lời.
- Ta thừa nhận thực lực ngươi không kém, chiêu kiếm vừa rồi cũng rất kinh diễm, chỉ bằng chiêu này muốn giết ta là không thể nào.
- Quả nhiên giống như Vân Huyên...
Nhìn động tác của nàng, trong vũ mị mang theo hứng thú khác, Nhiếp Vân lắc đầu.
Quả nhiên giống như đúc Vân Huyên bị giết tại phàm giới, trong vũ mị mang theo âm mưu quỷ kế, trí tuệ đa đoan.
- Một mình ta không thể giết nguioiw, tăng thêm Nguyệt Nhi thì khó mà nói.
Nhiếp Vân lên tiếng.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng hắn biết rõ U Minh Hoàng Vương có thể sống sót từ thượng cổ tới bây giờ khẳng định có thủ đoạn, hơn nữa thân có thiên phú bất tử bất diệt, muốn đánh chết nàng là ít có khả năng!
- Đạm Thai Lăng Nguyệt tấn cấp Tiên Quân, lại bằng vào thiên phú thiên đạo sư thật sự có thể đánh với ta một trận nhưng muốn đánh chết ta cũng còn kém lắm, không tin ngươi hỏi nàng xem.
U Minh Hoàng Vương không có sợ hãi, nàng cười nói.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang Đạm Thai Lăng Nguyệt, thấy nàng gật đầu, tỏ vẻ đối phương nói đúng.
- Ta tới đây cũng không phải muốn giết ngươi, ta chỉ muốn gặp một người.
U Minh Hoàng Vương nói.
- Gặp một người? Ai?
Nhiếp Vân sững sờ, trong đầu có linh quang lóe lên.
- Ngũ Trảo Long Hoàng?
- Không sai, ta muốn gặp chính là hắn!
Nghe được cái tên Ngũ Trảo Long Hoàng, trong mắt U Minh Hoàng Vương bắn ra một tia lãnh ý, hàm răng cắn chặt.
- Nhiếp Vân đại nhân, mục đích chúng ta tới nơi này chính là tìm Long Hoàng đại nhân, hi vọng ngươi có thể mời hắn đi ra...
Một giọng nói khác vang lên, hai cao thủ Ma giới vòng trở về.
- Ngũ Trảo Long Hoàng đang bế quan, thứ cho ta bất lực!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tiểu Long từ lần trước đã tiến vào mê man, đến bây giờ còn không có tỉnh lại, mặc dù muốn gặp bọn họ cũng không có biện pháp.
- Bế quan?
U Minh Hoàng Vương nhướng mày, hàm răng cắn chặt
- Hắn không phải đang trốn tránh ta sao?
- Trốn tránh ngươi? Ngươi quá xem trọng mình, tiểu Long trọng sinh, tất cả trí nhớ đều biến mất, căn bản không nhớ được ngươi là ai, trốn tránh ngươi làm gì!
Nhiếp Vân khoát tay, hắn nói chuyện không chút lưu tình.
- Ngươi...
U Minh Hoàng Vương tức giận không ngừng thở dốc, bộ ngực sữa không ngừng phập phồng trông rất đẹp mắt.
- Các ngươi không muốn đi thì ở lại nơi này mà chờ, Liên Nguyệt Các không chiêu đãi các ngươi, gặp lại.
Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng không thể đánh chết U Minh Hoàng Vương, Nhiếp Vân cũng không động thủ, lại nói Hoàng Vương còn cần tiểu Long tự mình giải quyết.
Không để ý tới hai người Ma tộc, Nhiếp Vân kéo Đạm Thai Lăng Nguyệt quay người đi về hướng Liên Nguyệt Các.
- Két..
Lúc này cửa lớn đóng lại.
- Đáng giận!
Thấy thái độ của Nhiếp Vân và Đạm Thai Lăng Nguyệt, U Minh Hoàng Vương tức giận nghiến răng.
Nàng thân là người mạnh nhất Yêu Nhân tộc, lão quái vật sống sót từ thượng cổ, hơn nữa mỹ mạo tuyệt thế, cho dù đi tới nơi nào cũng có đãi ngộ cấp chí tôn, trong mắt của đối phương không khác gì người bình thường, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn, từ đó làm tôn nghiêm của nàng hao tổn lớn.
- Chờ tới khi tìm được Ngũ Trảo Kim Long, xem ta hảo hảo thu thập ngươi thế nào!
Hừ lạnh một tiếng, U Minh Hoàng Vương cắn răng một cái, hai cánh sau lưng lóe sáng và biến mất tại chỗ.
- Ngọc Long lão tổ, chúng ta làm sao bây giờ...
Thấy trò hài hai mươi Tiên Quân vây công Liên Nguyệt Các kết thúc như vậy, U Minh Hoàng Vương cũng quay người biến mất, hai cường giả Ma giới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm gì.
Ngọc Long lão tổ và Ma Chấn Tử cũng có thể xem là lão quái vật sống sót từ thượng cột, thực lực trong Tiên Quân không phải tồn tại đỉnh cấp như U Minh Hoàng Vương nhưng tuyệt đối không kém, dù vậy nhìn cửa lớn Liên Nguyệt Các lại không dám tự ý xông vào.
- Xem ra Long Hoàng thật sự ở nơi đây, hơn nữa có quan hệ không tầm thường với Nhiếp Vân, ta thấy chúng ta nên chờ ở nơi này đi.
- Chờ Ngũ Trảo Long Hoàng phá quan ra ngoài, khi đó chúng ta lại bái phỏng.
Ngọc Long lão tổ do dự một hồi và lên tiếng.
- Chờ ở nơi này?
Ma Chấn Tử nhìn chung quanh và xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.