Vô Tận Đan Điền

Chương 1646: Võ Đạo đan điền tấn cấp (hạ)




- Trước kia sáng chế Vũ Thần quyền cũng có chút vấn đề...
- Phá Không Diệt Tịch vô thượng đại kiếm thuật rõ ràng có nhiều khuyết điểm như vậy...
Võ Đạo đan điền tấn cấp, ý niệm Võ Đạo dũng mãnh vào trong óc, để cho Nhiếp Vân ý thức được trước kia thi triển chiêu số, đều có không ít vấn đề.
Vù vù vù!
Lòng có cảm ngộ, bàn tay không tự chủ được bắt đầu chuyển động, giống như cối xay, không ngừng vận chuyển, thi triển lấy chiêu số.
- Quỳnh Nhai đại nhân, hắn...
Chứng kiến hai mắt Nhiếp Vân khép hờ, lâm vào một loại trạng thái đặc thù, hai tay không ngừng múa, giống như điên rồi, Chu Tu trợn mắt há hốc mồm.
Đây là có chuyện gì? Vừa rồi chiến đấu còn tốt, sẽ không bị Quỳnh Nhai đại nhân đánh điên chứ!
- Thiên tài a, không nghĩ tới Khu Tu sư chúng ta còn có thiên tài như thế...
Quỳnh Nhai không có để ý tới hắn nói, mà hai mắt tỏa sáng, toàn thân kích động đến không ngừng run rẩy.
- Thiên tài? Quỳnh Nhai đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chu Tu không rõ ràng cho lắm.
- Vừa rồi Nhiếp Vân này cùng ta chiến đấu, tựa hồ có chỗ lĩnh ngộ, hiện tại đang sáng tạo chiêu số thuộc về mình, có thể lĩnh ngộ trong chiến đấu, đây không phải thiên tài thì là cái gì?
Quỳnh Nhai đại nhân thuận miệng giải thích một câu, sau đó kéo Chu Tu đi.
- Chúng ta đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy linh cảm của hắn!
Nói xong hai người đi ra ngoài.
Nhiếp Vân cũng không biết hai người đã đi ra ngoài, hiện tại hắn hoàn toàn chính xác lâm vào một loại trạng thái đặc thù.
Thiên phú Võ Đạo sư tấn cấp, ý thức Võ Đạo đột nhiên tăng mạnh, để cho hắn tiến nhập một loại cảnh giới vô ngã.
Rất nhiều chiêu số trước kia tu luyện qua tràn đến, ở trong óc không ngừng dung hợp, dần dần hội tụ.
Híz- Khà- zzz á!
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Vân mở to mắt, trong hai tròng mắt đen nhánh từng đạo kiếm khí lập loè, như tùy thời có thể phá vỡ không gian áp chế, giết địch ở trong vô hình.
- Thử xem!
Lấy chỉ làm kiếm, hai ngón tay của Nhiếp Vân vẽ một cái.
Ầm ầm!
Một đạo kiếm khí vô ảnh mang theo khí tức hủy diệt mạnh mẽ kích xạ tới giữa vách tường phong ấn, tiếng nổ vang kinh thiên động địa, phong ấn xé rách ra một lổ hổng lớn.
- Thật lợi hại...
Chứng kiến kiệt tác của mình, Nhiếp Vân nhịn không được líu lưỡi.
Gian phòng này khắp nơi đều là cường giả Tiên Quân lưu lại phong ấn, trước kia hắn và Quỳnh Nhai trưởng lão chiến đấu cũng không thể xé rách có thể nhìn ra trình độ chắc chắn.
Mà lúc này bị một chỉ tiện tay phá vỡ, đủ thấy uy lực của chỉ này đã vượt qua tất cả chiêu số trước kia của hắn.
- Tốt, tốt!
Trong nội tâm vui vẻ.
- Đây là một bộ kiếm pháp, trước mắt ta chỉ sáng chế thức thứ nhất, chiêu này gọi... Nhất Kiếm Phá Trần!
Ở dưới Võ Đạo sư đẩy diễn, đây là một bộ kiếm pháp, bất quá bằng vào thực lực của hắn bây giờ, chỉ có thể sáng chế chiêu thứ nhất, Nhiếp Vân lập tức định ra danh tự cho chiêu này.
Nhất Kiếm Phá Trần!
- Hiện tại chiêu này so với trước kia tu luyện Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, Lôi Đình Cửu Châu, Phá Không Diệt Tịch vô thượng đại kiếm thuật còn lợi hại hơn, liền xem như át chủ bài lớn nhất... Chỉ là, không có trường kiếm thích hợp thi triển chiêu này, ngược lại có chút thiếu hụt...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Chiêu Nhất Kiếm Phá Trần này, cường đại hơn tất cả tuyệt chiêu trước kia tu luyện, một khi thi triển ra, dưới Tiên Quân chỉ sợ không ai có thể cản nổi!
Chỉ là duy nhất không được hoàn mỹ chính là bộ kiếm pháp kia không có trường kiếm thích hợp thi triển.
Bình thường Tiên khí tuyệt phẩm, chỉ sợ còn chưa thi triển ra liền sẽ trực tiếp tạc toái, mà trường kiếm càng cường đại hơn, trước mắt chỉ có Bắc Đẩu kiếm.
Đáng tiếc chuôi kiếm này phía trên còn có phong ấn do Bắc Đẩu Tinh Quân lưu lại, mặc dù thực lực bây giờ, cũng không thể triệt để bài trừ.
- Không nghĩ tới lĩnh ngộ kiếm pháp lại qua ba ngày, phải nắm chặt thời gian trở về!
Xác định được kiếm pháp, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện lại qua ba ngày, phải nắm chặt thời gian trở về, bằng không thì một khi ba tháng đạt tới còn không trở về, cho dù nhận được Linh Hồn chi khí, cũng coi như vi phạm ước định.
Ra đại điện, Nhiếp Vân tìm Quỳnh Nhai trưởng lão, cảm ngộ hoàn tất Phệ Hồn chi khí do nàng mang đến, hình thành Phệ Hồn đan điền, lúc này mới tới cáo từ.
- Đây là vị trí tổng bộ của Khu Tu tháp, về sau nhất định phải đến Khu Tu tháp, bằng vào thực lực ngươi bây giờ, đã có thể đạt được trưởng lão vị rồi...
Trước khi đi, Quỳnh Nhai trưởng lão cho Nhiếp Vân một cái ngọc bài.
- Tốt, ta nhất định sẽ đi!
Nhiếp Vân gật đầu.
Khu Tu tháp, làm truyền thừa mà Bắc Đẩu Tinh Quân lưu lại, hắn tự nhiên phải trở về, bất quá không phải hiện tại, mà là sau khi triệt để luyện hóa Tháp Chủ Ấn.
Cáo từ bọn người Chu Tu, Nhiếp Vân bước lên con đường quay trở lại Cửu Trọng Thiên.
Trong khoảng thời gian ở Khu Tu tháp này, Tuyết Tĩnh Nhi một mực không có xuất hiện, Nhiếp Vân đành phải lời cảm kích để ở trong lòng.
.............................................
- Hiện tại đã qua hai tháng, đoán chừng lần này tiểu tử kia làm không được đi à nha! Độc Cô gia chủ Độc Cô Phóng ngồi ở trên vương tọa, nhìn thoáng qua phía ngoài, bốn phía một mảnh nắng ráo sáng sủa, không hề có tung tích của thiếu niên, nói ra.
Cách ngày Nhiếp Vân ly khai, đã qua hai tháng, đến bây giờ còn không có xuất hiện, ở trong mắt hắn xem ra, chỉ sợ lần này thật sự rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
- Linh Hồn sư Nhan Chi tính cách quái gở, lại là lão ngoan đồng từ Thượng Cổ, gần đây bất cận nhân tình, có thể cho hắn mười đạo Linh Hồn chi khí mới là việc lạ!
Sắc mặt Dương Chân dữ tợn, trong ánh mắt hiện lên một tia đùa cợt.
- Đúng vậy, lần này tiểu tử kia khẳng định vấp phải trắc trở rồi, có thể trở về hay không còn khó nói!
Đoan Mộc Húc cũng đón ý nói hùa.
- Tìm Linh Hồn sư yêu cầu Linh Hồn chi khí, chuyện này vốn đã khó làm, chuyện thứ hai của Đạm Đài gia chủ, ta cảm thấy có chút quá...
Tiêu Đông thở dài một tiếng.
- Quá? Có cái gì quá? Loại người này tốt nhất đừng trở về, chết ở đó rất tốt! Một gia hỏa không biết từ nơi nào xuất hiện, rõ ràng còn muốn ngăn trở chúng ta bảo hộ Linh giới, thật sự là tìm đường chết!
Hoàng Phủ Kỳ hừ lạnh, ngôn ngữ sắc bén chói tai.
- Xem ra Hoàng Phủ gia chủ đối với ta ý kiến rất lớn, bất quá, không có ý tứ, ta đã trở về!
Hoàng Phủ Kỳ vừa dứt lời, Cửu Tiêu Cung vang lên tiếng gió, thân ảnh của thiếu niên đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.