Vô Tận Đan Điền

Chương 1641: Lần thứ tám Niết Bàn




U Minh Hoàng Vương đối với Tu La Vương theo đuổi không bỏ, lực lượng cuồng bạo xé rách không gian, hủy diệt vô số tinh cầu.
- U Minh Hoàng Vương, tuy thực lực của ta bây giờ không có đạt tới đỉnh phong, nhưng như cũ là ngươi giết không chết, đừng nói ngươi, cho dù những lão ngoan đồng kia của Linh giới tới, cũng không thể làm gì ta!
Ngồi ở trên liễn xa, Nhiếp Vân nhìn U Minh Hoàng Vương điên cuồng đuổi theo phía sau, vuốt vuốt Hỗn Độn kỳ quả trong tay, cười ha ha.
Vừa rồi thời điểm hắn lấy một trái cây khác, biết rõ bị người đánh cắp đi, lúc này mới chú ý tới ca ca Nhiếp Vân giấu ở bên cạnh, hơn nữa Linh Hồn sư Nhan Chi còn che dấu cho hắn.
Mặc dù đối với loại thế cục này có chút không rõ, nhưng cũng biết không phải là thời điểm dừng lại, liền quay người bỏ chạy.
- Loại Hỗn Độn kỳ bảo này, sinh ở trong Hỗn Độn, bản thân liền là bảo bối khó được, nếu như tìm không thấy Hỗn Độn kỳ bảo khác phối hợp, căn bản không có khả năng có được hiệu quả quá mạnh mẽ, nếu cố mà làm, dùng dược liệu bình thường phụ trợ, ngược lại sẽ giảm thấp dược tính...
Nhìn xem trái cây, Nhiếp Đồng cười cười, đột nhiên há miệng nuốt trái cây vào trong bụng.
Hỗn Độn kỳ bảo, là bảo vật tuyệt đỉnh siêu việt bảo bối bình thường của Linh giới, nếu như không có bảo vật Hỗn Độn đồng dạng phối hợp, hiệu quả chỉ biết rút lui, trước kia hắn nói với U Minh Hoàng Vương, đều là chuyện phiếm.
Thật giống như lúc trước Thiên Diệp Tiên Liên cần Hỗn Độn linh dịch phối hợp mới có thể phát huy hiệu quả mạnh nhất, Hỗn Độn linh dịch, cũng là vật trân quý trong Hỗn Độn.
- Hoàng Vương, ta đi trước, về sau chờ ngươi có thứ tốt, ta còn sẽ đi qua, đa tạ Hỗn Độn kỳ quả của ngươi!
Ăn xong Hỗn Độn kỳ quả, toàn thân Nhiếp Đồng trong nháy mắt bành trướng, phảng phất như đột phá cực hạn nào đó, lần nữa cười lớn một tiếng, ngón tay điểm một cái, tốc độ của liễn xa lần nữa nhanh hơn, trong nháy mắt liền ném U Minh Hoàng Vương ở đằng sau.
- Tu La Vương, ta và ngươi bất cộng đái thiên!
Thấy Cửu Long liễn xa càng ngày càng xa, U Minh Hoàng Vương biết chắc đuổi không kịp, sắc mặt tái nhợt, gầm lên giận dữ, sóng âm kích động không gian chung quanh rách nát.
- Dù sao thời điểm ta giết chết Ngũ Trảo Long Hoàng, ngươi đã cùng ta bất cộng đái thiên rồi... Ah, đúng rồi, tuy Ngũ Trảo Long Hoàng trọng sinh, nhưng toàn bộ trí nhớ đã mất đi, đến lúc đó có thể nhận thức ngươi hay không cũng khó nói, hắc hắc, ngươi vì hắn bảo trụ trinh tiết, nhưng hắn lại ngay cả ngươi cũng không biết, kết quả rất không tệ nha...
Thanh âm cười nhạo của Tu La Vương từ đằng xa truyền đến, vang vọng toàn bộ hoàn vũ.
- Ngươi...
U Minh Hoàng Vương cấp tốc thở hổn hển mấy ngụm, biết rõ mình đuổi không kịp, đấu võ mồm khẳng định không phải đối thủ, trong mắt hiện lên một đạo hào quang cổ quái, nhìn lên tinh không.
- Ngũ Trảo Long Hoàng... Ngươi thật sự sẽ quên ta sao?
Thanh âm trầm thấp, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Nàng và Long Hoàng bởi vì một chút chuyện nhỏ, lại tranh đấu cả đời, Thiên Địa Lục Đạo cũng bị bọn hắn xoáy lên vô số gợn sóng, thẳng đến lúc Long Hoàng liều chết kích đấu với Tu La Vương mới hiểu được, hết thảy tranh đấu đều là phù vân...
Mà nàng chỉ muốn cùng người yêu ở chung một chỗ!
- Long Hoàng, yên tâm đi, vô luận bây giờ ngươi ở địa phương nào, ta cũng nhất định tìm ngươi trở về!
Không biết qua bao lâu, đột nhiên trong mắt U Minh Hoàng Vương hiện lên vẻ kiên định, bàn tay lớn hất lên, bay về phía xa.
Nếu như Tu La Vương ở chỗ này, sẽ chứng kiến phương hướng nàng tiến lên căn bản không phải Yêu giới, đến cùng đi nơi nào, chỉ sợ chỉ có một mình nàng biết được.
....................................
Ầm ầm!
Trong Bắc Đẩu tinh cung, đột nhiên một đạo khí lưu kịch liệt khởi động, thanh âm nổ vang truyền đến, thân ảnh vốn yên tĩnh tựa như khô mộc chậm rãi đứng lên.
Nương theo động tác của hắn, toàn bộ Tinh Cung phảng phất như bị rút sạch, tất cả linh khí đều hội tụ về phía hắn.
Hô! Hô!
Trong hô hấp phun ra nuốt vào Nhật Nguyệt, hít một cái thôn phệ tất cả linh khí, thở ra một hơi, khí tiễn thẳng tắp vọt tới trước, giống như mặt đất xoáy lên gió lốc, nhìn tốc độ khí kình, cho dù cường giả Kim Tiên đụng phải cũng bị xé thành mảnh nhỏ.
Ông!
Khí thế kinh người ngưng lại, phảng phất như bị lực lượng nào đó phong ấn, linh khí quay cuồng chung quanh cũng dừng lại, lộ ra thân ảnh của một thiếu niên.
- Lần này Niết Bàn chỉ dùng ba ngày thời gian...
Thở nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân nở nụ cười.
Lần thứ tám Niết Bàn rốt cục thành công đột phá, tu vi của hắn cũng thuận lợi đạt đến Vương Tiên cảnh đỉnh phong!
Lần này Vương Tiên cảnh đỉnh phong là Tiên lực, mà không phải thân thể, nếu như cả hai phối hợp lẫn nhau, cộng thêm rất nhiều thiên phú mà nói, gặp lại Kim Thân Vương, hoàn toàn có thể một quyền đuổi giết.
Thực lực đạt tới Vương Tiên cảnh, Nguyên Khí đan điền bài danh thứ chín rốt cục hiển lộ ra ưu điểm, mọi cử động có chứa uy thế lớn lao, nhất là phun ra nuốt vào linh khí, thậm chí theo kịp cường giả Tiên Quân bình thường!
Lần này Niết Bàn, thời gian ngắn hơn, chỉ dùng ba ngày thời gian, so với lần thứ bảy năm ngày thì ít đi hai ngày.
Bất quá theo Nhiếp Vân, thời gian còn có chút nhiều, loại Niết Bàn này chỉ thích hợp ở thời điểm yên tĩnh, một khi dẫn động lúc chiến đấu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Cho nên, như trước phải nghĩ biện pháp rút ngắn thời gian lần nữa.
- Hỗn Độn kỳ quả thật cường đại, có thể làm cho ta một hơi đột phá nhiều như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi...
Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể bành trướng, hiện tại Nhiếp Vân cũng cảm thấy giống như nằm mơ.
Vốn cho rằng bằng vào hắn tích lũy còn không dám dẫn động Niết Bàn, không nghĩ tới trái cây kia thật sự quá cường đại, chẳng những thành công vượt qua Niết Bàn, còn để cho thực lực triệt để củng cố, không hổ là bảo bối để cho Tiên Quân cũng thèm thuồng, lợi hại!
Nếu như không phải Hỗn Độn kỳ quả này, chỉ bằng vào thực lực bây giờ đột phá mà nói, không có vài chục năm tích lũy, tuyệt đối không thể có thành tựu như vậy!
Đương nhiên, thôn phệ Tu La không tính!
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đạo khí lưu mạnh mẽ xông về trước, giống như phong nhận, lập tức xé rách không gian trong Tinh Cung, xuất hiện một vết rạn đen kịt.
- Ân, đúng rồi, từ khi đến Tiên Giới, thời gian quá mức chặt chẽ, rất nhiều phong ấn của Bắc Đẩu tinh cung còn không có phá vỡ, hiện tại xem Bắc Đẩu Tinh Quân lưu lại cho ta cái gì!
Đột nhiên, trong nội tâm Nhiếp Vân khẽ động, nhớ tới một sự kiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.