Vô Tận Đan Điền

Chương 1602: Thanh Tiên tướng quân (2)




Thiên địa nổ vang, khí lưu bạo động bao phủ Nhiếp Vân vào bên trong.
Người trong nghề vừa ra tay đã biết có hay không, Thanh Tiên tướng quân vừa động thủ, Nhiếp Vân đã nhìn ra tu vi của hắn là Thánh Tiên đỉnh phong!
Tuy không có đạt tới Vương Tiên cảnh nhưng phối hợp huyết mạch Long tộc đặc thù tuyệt đối có sức chiến đấu Vương Tiên cảnh sơ kỳ.
- Gục xuống cho ta!
Loại sức chiến đấu này đối với người khác mà nói kinh thế hãi tục, đối với Nhiếp Vân mà nói không đủ nhìn, hắn hừ nhẹ một tiếng, lúc này đưa bàn tay về phía trước.
Lạch cạch!
Thanh Tiên tướng quân uy thế vô song té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hắn không có năng lực phản kháng.
- Ngươi cũng chớ đi, dừng lại cho ta!
Một chiêu đánh ngã Thanh Tiên tướng quân, quay đầu nhìn sang người phụ trách hội đấu giá, lão già tóc bạc quay người muốn chạy trốn, hắn cười lạnh và điểm một chỉ.
Lạch cạch!
Lão già tóc bạc cũng nằm trên mặt đất.
Cường giả Thánh Tiên cảnh đối với Nhiếp Vân hiện tại không có lực uy hiếp gì, tiện tay là có thể đánh chết.
- Có người xâm nhập, mau tới...
Lão già tóc bạc nằm trên mặt đất, hắn không cam lòng bị bắt như thế, đột nhiên rống to một tiếng, hắn cầm ngọc bài trong tay và bóp nát.
Sau khi bóp nát cũng không như hắn suy nghĩ có người xông vào, vừa bóp một cái làm nội tâm hắn mát lạnh.
Chỉ thấy không gian chung quanh đã bị người ta giam cầm từ lúc nào, đừng nói thanh âm, cho dù đánh nhau long trời lở đất thì người bên ngoài cũng không biết.
- Không nên đùa nghịch thủ đoạn trước mặt ta, ta hỏi các ngươi cái gì, trả lời cái gì là được!
Lúc hắn chế phục hai người, Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia hương vị đầu độc.
Nương theo tu vi tiên lực tấn cấp, thiên phú cổ hoặc sư cũng nước lên thì thuyền lên, vốn muốn đầu độc cường giả Thánh Tiên cảnh là chuyện không có khả năng, hiện tại chỉ cần câu đầu tiên là được.
- Vâng!
Thanh Tiên tướng quân và lão già tóc bạc đồng thời gật đầu.
- Rất tốt, có phải chợ đêm do Thanh Long hoàng khống chế?
Nhiếp Vân hỏi nghi hoặc của mình.
- Chợ đêm là ta phụ trách, ta trực tiếp nghe lệnh Long Hoàng đại nhân, hắn bảo chúng ta làm gì, chúng ta liền làm cái gì!
Lão già tóc bạc nói.
- Các ngươi tìm Kim Long dư nghiệt, có phải là vì Ngũ Trảo Kim Long?
Nhiếp Vân hỏi tiếp.
- Ta cũng không biết, chỉ biết là Long Hoàng hạ lệnh, nói những ngày gần đây sẽ có Kim Long dư nghiệt tiến vào trong thành, bảo chúng ta cẩn thận phòng bị, một khi có tin tức phải lập tức đánh chết.
Thanh Tiên tướng quân trả lời.
- Ngươi cũng biết Thanh Long hoàng cất Thất Tâm Long Châu ở đâu không?
- Thất Tâm Long Châu là biểu tượng của Long Hoàng, tuy ta là tướng quân nhất đẳng nhưng không có tư cách biết vị trí, cụ thể nằm ở đâu ta không rõ.
Thanh Tiên tướng quân trả lời.
- Thọ yến Thanh Long hoàng mời người nào, ngươi có tư cách tham gia hay không?
Nghe hắn nói không biết, Nhiếp Vân cau mày và tiếp tục hỏi.
Người bị đầu độc sẽ không nói dối, hắn nói không biết chắc chắn không biết, Nhiếp Vân cũng không nghi ngờ.
- Thọ yến Long Hoàng cũng không mời khách nhân khác cũng chỉ có những thủ hạ trung tâm làm việc vì Long Hoàng nhiều năm mới có thể tham gia, ta may mắn được mời...
Thanh Tiên tướng quân nói đến đây mang theo tự hào không nhỏ.
Hỏi xong những chuyện này, Nhiếp Vân lại hỏi một ít chuyện về Ngũ Trảo Kim Long thời kì thượng cổ, dường như Thanh Tiên tướng quân cũng không biết chuyện này quá nhiều.
Này cũng khó trách, thời gian thượng cổ đến bây giờ thật sự quá lâu, chỉ cần không có đạt tới cảnh giới Tiên Quân cơ bản đều chết hết, Thanh Tiên tướng quân sinh ra sau thời thượng cổ náo động, hắn biết được cũng không nhiều.
- Ngươi vô dụng, thật không phải, đành phải chết trước!
Hỏi một hồi phát hiện đã không có tin tức nào khác, Nhiếp Vân lúc này một tát đập lão giả bay đi, tiện tay dùng hỏa diễm thiêu thành tro bụi.
Về phần Thanh Tiên tướng quân, trước không thể giết, hắn có tư cách tham gia thọ yến, có lẽ sẽ trở thành một quân cờ quan trọng trọng trong đó.
Hô!
Sau khi tiện tay ném Thanh Tiên tướng quân vào trong tinh cung, Nhiếp Vân biến mất tại chỗ.
Dùng diễm hỏa đốt lão già tóc bạc, cho dù sau đó truy tra cũng tra không ra bất cứ dấu vết gì, tìm không thấy manh mối.
Về phần lưu hắn còn tốt hơn giết hắn, sở dĩ không làm như vậy là vì Nhiếp Vân không có chút hảo cảm gì với Thanh Long hoàng, nếu gia hỏa này là người phụ trách chợ đêm, một khi tử vong, tin tức của chợ đêm sẽ đoạn tuyệt, tương đương trước trảm một cánh tay của Thanh Long hoàng.
Vừa rồi hỏi thăm hắn cũng có tâm hỏi thăm khoáng thạch của Hữu Phong các chủ, kết quả làm hắn thất vọng.
Nơi phát ra khoáng thạch, tại sao lại xuất hiện tại đây cũng không ai biết rõ, dường như nó chỉ vô tình xuất hiện tại đây.
Sau khi giải quyết xong chuyện tại nơi này, Nhiếp Vân một lần nữa quay về nơi ở.
Nhìn thấy tiểu Long, Hắc Long hai người, hắn nói rõ chuyện hôm nay một lần.
- Thời kỳ thượng cổ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng biết trí nhớ của ta đứt gãy, hiện tại còn chưa khôi phục triệt để.
Tiểu Long vò đầu, vẻ mặt xấu hổ.
Tuy hắn đại nạn không chết, một lần nữa phục sinh nhưng trí nhớ triệt để đứt gãy, nếu như khôi phục toàn bộ trí nhớ, một lần nữa biến thành Ngũ Trảo Long Hoàng, hắn cũng không cần lo lắng cái gì.
- Vào năm đó Long Hoàng đại chiến Tu La Vương, ta bị vô số Tu La vây trong di tích, lúc ấy dựa theo ước định, đám Thanh Long sẽ đến trợ giúp, ai ngờ không kẻ nào tới cuối cùng ta kiệt lực mà chết, vi phòng ngừa bị chà đạp thi thể, lúc này mới phong bế mật thất...
Hắc Long Thánh Tôn cũng lắc đầu.
Hai người không biết Thanh Long hoàng đoạt quyền như thế nào, cũng không biết áp bcsh Kim Long nhất tộc thê thảm, hắn không rõ.
Nhớ lại mà giật mình, nếu như hai người có mặt, cho dù cho Thanh Long hoàng mười lá gan cũng không dám đoạt quyền.
Năm đó Thanh Long cũng không có cảnh giới Tiên Quân, thực lực còn không bằng Hắc Long Thánh Tôn hiện tại.
- Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi có tính toán gì không?
Hắc Long Thánh Tôn lắc đầu, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân.
Trải qua một đường ở chung, hiện tại hắn có cảm giác tín nhiệm không tên với thiếu niên này, biết rõ hắn thật có tư cách làm lão đại của Long Hoàng, rất nhiều chuyện do hắn suy nghĩ còn tin cậy hơn Long Hoàng nhiều.
- Ta có tính toán gì? Nếu tiểu Long đã quay về, ta muốn tìm kiếm Kim Long nhất tộc và Hắc Long nhất tộc của các ngươi, tuy không có thể giải quyết vấn đề chủ yếu, ít nhất có thể bố trí quân cờ, cũng chôn phục bút khi chúng ta tìm kiếm Thất Tâm Long Châu.
Nhiếp Vân suy nghĩ một chút và nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.