Vô Tận Đan Điền

Chương 1485: Đối kháng Linh Hồn sư (1)




- Là Linh Hồn sư... Trốn!
Trấn Huyền Tu La vốn nhân cơ hội này đánh chết Nhiếp Vân, nhưng nhìn thấy cái khuôn mặt này lập tức đổ mồ hôi lạnh, miệng hét lên một tiếng rồi lập tức quay người bỏ chạy, không dám dừng lại chút nào.
- Hừ!
Hắn còn chưa trốn được bao xa thì một tiếng hừ lạnh mang theo linh hồn quanh quẩn.
Phanh!
Trấn Huyền Tu La không có một chút năng lực ngăn cản nào, thân thể lập tức nổ thành thịt nát, linh hồn biến mất, triệt để tử vong.
- Cái gì?
Trái tim Nhiếp Vân lập tức giá lạnh.
Thực lực của Trấn Huyền Tu La này hắn một đường chiến đấu với đối phương cho nên, biết rất rõ ràng. Cho dù dùng thực lực tấn cấp bây giờ của hắn, muốn đánh chết đối phương cũng khó có khả năng. Thế nhưng hắn ta lại bị mặt người cực lớn trước mắt hừ lạnh một câu là nổ chết. Cho dù tố chất tâm lý của hắn vô cùng tốt thì cũng không nhịn được cảm thấy sụp đổ.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
Người này thật sự quá mạnh mẽ!
Chẳng lẽ mặt người này là bản tôn Nhan Chi kia sao? Bằng không thì tại sao lại có thể có lực lượng cường đại như thế cơ chứ?
- Dám đầu độc tín đồ của ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ!
Đánh chết Trấn Huyền Tu La như là giết chết một con ruồi không có ý nghĩa, cái mặt người cực lớn hừ lạnh một tiếng. Thanh âm không lớn nhưng lại vang vọng linh hồn, khiến cho người ta dù có phong bế lục giác thì cũng không thể ngăn cản.
Răng rắc!
Sắc mặt Nhiếp Vân trắng bệch, thân thể không tự chủ được quơ quơ, linh hồn cũng đang run rẩy.
Tuy rằng đối phương không có thi triển công kích, nhưng mà uy áp thật sự quá mạnh mẽ, tùy tiện nói một câu cũng khiến cho hắn không chịu nổi.
Vốn hắn cho là tiến vào Linh giới, trở thành cao thủ tiên cấp, thậm chí đạt tới La Tiên cảnh đã rất là cường đại, đã có thực lực nhất định chống lại cường giả, thế nhưng hiện tại hắn mới phát hiện ra, căn bản không có chuyện như vậy.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn vẫn là con sâu cái kiến!
Không có bất kỳ tôn nghiêm và lực lượng phản bác nào
- Chủ nhân vạn năng, hắn muốn khinh nhờn uy nghiêm của người, kính xin người đánh chết hắn!
Thanh âm của Huyễn Vũ lần nữa vang lên, thành kính vô cùng.
- Đáng giận, đã là người của người này thì chết đi cho ta!
Không biết rõ Huyễn Vũ dùng phương pháp gì triệu hoán ra, nhưng mà người trước mắt này nhất định là do đối phương triệu hoán ra, trong mắt Nhiếp Vân hiện lên vẻ điên cuồng, bàn tay nắm lấy cổ đối phương lập tức có tiên lực tràn ra, đột nhiên xiết chặt.
- Dám giết tín đồ của ta ở trước mặt ta, ngươi rốt khá, ta sẽ cho ngươi toàn thây!
Ầm ầm!
Bàn tay Nhiếp Vân khẽ động, còn chưa có đánh chết đượcHuyễn Vũ, thì đã cảm thấy cảnh vật trước mắt u ám, linh hồn như trong nháy mắt bị người ta nắm lấy, không có năng lực phản kháng, tùy thời đều có thể bạo tạc, nổ tung.
- Không, ta không thể chết được, Linh Hồn sư thì sao chứ? Ta cũng từng sử dụng qua linh hồn chi khí, tuy rằng không có diễn sinh ra thiên phú Linh Hồn sư, nhưng mà lại có năng lực của hồn sư, sẽ không bị diệt sát, tuyệt đối không thể chết được!
Linh hồn Nhiếp Vân như muốn bạo tạc, nổ tung, nhưng mà ở chỗ sâu trong lòng lại có tiếng quát vang lên. Đan điền từng được trao cho thiên phú Linh Hồn sư dưới uy áp mạnh mẽ xoay tròn.
Ông ông ông!
Đan điền phát ra thanh âm thanh thúy, chậm rãi hấp thu uy áp trên linh hồn của hắn vào bên trong. Bên trên đan điền cũng có biến hóa, tuy rằng vẫn như trước không có được giao phó thuộc tính hoàn toàn, thế nhưng lại mang theo một tia khí tức linh hồn, cổ quái không nói nên lời.
- Ồ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Bên trên khuôn mặt lạnh lùng kia rốt cục lộ ra biểu lộ cổ quái, dường như nàng cũng không tin chuyện đang phát sinh lúc này.
Đường đường là Linh Hồn sư, đại nhân vật ít nhất cũng là cấp Tiên Quân Vô Thượng, ra tay đối phó một tiểu tử La Tiên cảnh, không ngờ còn chưa có giết chết được, loại tình huống này nằm ngoài dự đoán của nàng.
- Hóa ra là ngươi...
Trên khuôn mặt lạnh lung kia hiện lên sắc thái khác thường, dường như nhận ra Nhiếp Vân.
- Khó trách nàng muốn vì ngươi mà dốc sức liều mạng chiến đấu với ta, không tiếc tiêu hao lớn như vậy, hóa ra thiên phú không kém, nhanh như vậy đã từ phàm giới đi đến nơi này, hơn nữa còn đạt tới La Tiên cảnh... Thú vị!
Mặt người này hừ nhẹ, không vui không buồn, dường như đang nhìn một con sâu cái kiến mạnh hơn một chút, trên vẻ mặt mang theo vẻ khinh miệt.
- Bất quá, cho dù thiên phú không kém cũng vô dụng, ngươi không xứng với nàng!
Ầm ầm!
Thanh âm to lớn, nhưng mà từng chữ lại như điểm vào tâm khảm, khiến cho linh hồn và lỗ tai Nhiếp Vân đều phát ra tiếng nổ vang, khó chịu không nói nên lời.
- Xứng hay không không phải ngươi là được. Ta yêu nàng, nàng yêu ta, như vậy đã đủ rồi!
Biết rõ người đối phương nói nhất định là Đạm Đài Lăng Nguyệt, lưng Nhiếp Vân thẳng tắp, đứng tại chỗ như là một cái lao sắp ném ra. Dường như cho dù có áp bách lớn hươn cũng không thể khiến cho lưng hắn cúi xuống.
- Ngươi yêu nàng? Một con sâu cái kiến nho nhỏ mà thôi, đáng để nàng đi yêu sao?
Mặt người này cười lạnh.
Thanh âm không có chút cảm tình chấn động nào, lại làm cho người ta biết rõ nàng không có nói sai. Ở trong mắt nàng Nhiếp Vân là con sâu cái kiến, không có ý nghĩa.
- Nàng là ai? Nàng là Thiên Đạo, là Thiên Đạo sư không gì không làm được! Khống chế trời xanh, không phải là người mà ngươi có thể leo lên, ngươi nên chết hy vọng đi thôi!
Mặt người khẽ nói, cao cao tại thượng.
- Bảo ta hết hy vọng? Trừ phi ngươi giết ta!
Trong thanh âm của Nhiếp Vân để lộ ra vẻ kiên định không có cách nào cự tuyệt, vững như bàn thạch, không thể dao động.
- Tuy rằng ta rất muốn giết ngươi, nhưng mà nể mặt mũi của nàng, ta sẽ không động thủ với ngươi...
Nói đến đây mặt người này dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Bất quá, hắn ta sẽ dẫn đi, đây là tín đồ của ta, không thể khiến cho ngươi làm bẩn!
Mặt người này hừ nhẹ một câu, cũng không thấy nàng có động tác gì, đột nhiên Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân chấn động.
Di Hoa bị phong tỏa trong Bắc Đẩu tinh cung đột ngột bay ra.
Sauk hi Di Hoa bị trọng thương, linh hồn cùng cộng sinh với mẫu thân Minh Tâm Lan của Dịch Thanh, thân thể bị thu vào trong Tử Hoa động phủ, lúc trước khi mới tới Linh giới hắn để vào trong Bắc Đẩu tinh cung. Bởi vì không tìm được phương pháp giải trừ linh hồn hai người cộng sinh cho nên hắn luôn nhốt vào trong một cung điện ở động phủ. Không nghĩ tới lại bị mặt người này quát nhẹ một tiếng, thứ này đã ngoan ngoãn bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.