Vô Tận Đan Điền

Chương 137: Đánh lén thất bại (Hạ)




Có thể đoán được một khi bị đánh trúng, tuyệt đối xương ngực vỡ vụn, lập tức mất mạng!
- Chẳng lẽ cha con chúng ta phải chết ở chỗ này?
Nhiếp Tiếu Thiên thầm kêu khổ.
Hắn vốn không am hiểu về tốc độ, hiện tại còn ôm Nhiếp Vân, căn bản không thể tránh khỏi một chiêu kia!
Sưu!
Ngay lúc Nhiếp Tiếu Thiên cảm thấy sắp mất mạng, thân thể chợt nhẹ, một đôi cánh tay đột nhiên bế hắn lên, sưu một tiếng tránh thoát công kích, rất nhanh bay về phía trước, chỉ nháy mắt đã biến mất trong phạm vi tầm mắt của Trữ Vương.
- Đa tạ thành chủ cứu giúp, ách…
Cảm giác được trên người chợt nhẹ, Nhiếp Tiếu Thiên tưởng Lạc Chiêm Hào ra tay, vừa thở ra cảm khái một tiếng, cúi đầu mở miệng lập tức dừng lại, vẻ mặt cổ quái.
Người ôm mình không phải Lạc Chiêm Hào, mà là đứa con bị Trữ Vương đánh một chiêu trọng thương, Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân tổn thương…sao lại khỏe nhanh như thế?
Mình đang cứu hắn…sao lại biến thành hắn cứu mình? Rốt cục sao lại thế này?
Nhiếp Tiếu Thiên cảm thấy đầu óc như bị chập mạch, không kịp phản ứng.
- Cha, là phương hướng Thạch Bi truyền ra động tĩnh, con mang cha đi qua!
Chứng kiến biểu tình kinh ngạc của phụ thân, Nhiếp Vân cười ha ha, biết khó giải thích bèn hướng chỗ tiếng vang truyền tới phóng đi.
Vừa rồi hắn bị Trữ Vương đánh bị thương, nhưng bây giờ hắn đã là trị liệu sư, trị liệu khí có thể làm cho thương thế lành thật nhanh, chỉ hai lần hô hấp đã hoàn toàn chữa khỏi!
Hơn nữa chẳng những trị thương thế, thực lực Binh Giáp cảnh sơ kỳ nháy mắt đột phá, đạt được Binh Giáp cảnh trung kỳ!
Tu vi tiến bộ, tốc độ lại gia tăng, thấy phụ thân nguy hiểm trực tiếp nhảy xuống, bế phụ thân lên rất nhanh chạy trốn!
- Lạc thành chủ, nhanh lên!
Vừa chạy về phía trước, Nhiếp Vân liền chứng kiến Lạc Chiêm Hào đang bỏ chạy, cũng lôi kéo hắn, ba người lao nhanh như bay hướng chỗ thanh âm truyền ra bay vút tới.
Chỗ Thạch Bi chính là địa phương mà đám người Lạc Khuynh Thành đang ẩn thân, đột nhiên phát ra tiếng vang lớn như vậy, chỉ sợ các nàng đã phát hiện được gì.
Chỉ chốc lát ba người đã đi tới trước Thạch Bi.
Lúc này Thạch Bi đã chếch về phía trước hai ba thước, địa phương ban đầu lộ ra một lối vào trong hang động, Lạc Khuynh Thành đang đứng ở cửa động, nhìn thấy ba người chạy tới vội vàng hô lên.
- Nhanh lên, đây là thông đạo rời khỏi Mê Mang điện!
Nói xong cũng lao xuống dưới.
- Thông đạo tại đây?
Nhiếp Vân sửng sốt, lập tức nhớ tới kệ ngữ trên bia đá, tỉnh ngộ!
Trong kệ ngữ mô tả trong nội tâm có con đường, cũng không phải diễn tả trong lòng mà ám chỉ muốn đi ra ngoài phải dùng tâm cảm thụ, chỉ sợ đám người Lạc Khuynh Thành lĩnh ngộ được điểm ấy nên đã tìm được cơ quan của bia đá, vì vậy mở ra được thông đạo.
- Lạc thành chủ, mau vào đi!
Vừa hiểu được tại sao, Nhiếp Vân để cho Lạc Chiêm Hào nhảy vào trước, ngay sau đó cũng để phụ thân đi xuống.
Vừa làm xong việc này, chợt nghe sau lưng tiếng gió vù vù, Trữ Vương, Đông Vương đã cách hắn không đầy hai mươi thước.
Tấm bia đá di động, thanh âm mở ra thông đạo thật sự quá lớn, hai người cũng không phải kẻ điếc đương nhiên đều nghe theo thanh âm lao tới.
- Trốn chỗ nào!
Thấy vài nhân loại chẳng những giết chết sáu thuộc hạ của mình chỉ còn lại một người, hơn nữa lập tức chạy trốn, Trữ Vương tức giận oa oa gọi to, một chiêu phách không chưởng vỗ tới.
- Ha ha, ngượng ngùng, đi trước một bước!
Đã sớm dự đoán được sẽ có một chiêu này, Nhiếp Vân cười ha ha, thả người nhanh chóng chui vào thông đạo, trong chớp mắt biến mất không bóng dáng, phách không chưởng vỗ hụt vào trong không khí.
- Nghĩ vào thông đạo thì có thể thoát được sao? Hôm nay các ngươi phải chết!
Một chưởng vỗ hụt, Trữ Vương và Đông Vương rít gào lao vào trong thông đạo theo sát phía sau.
- Khí Tông đỉnh quả nhiên cường đại, chúng ta không thể đối kháng!
Tiến vào thông đạo mọi người điên cuồng chạy trốn, lúc này Nhiếp Vân mới hồi ức lại nguy hiểm vừa rồi, trên đầu đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu không phải mình hiểu rõ thói quen của Yêu tộc như lòng bàn tay, nếu như mình không phải trị liệu sư, nếu không phải đám người Lạc Khuynh Thành đúng lúc mở ra thông đạo…chỉ sợ hôm nay ai cũng không sống được!
Một yêu nhân của Khí Tông đỉnh đã lợi hại như vậy, mặt sau còn hai người, hơn nữa một người là binh giáp cảnh đỉnh phong, xem ra nguy cơ còn chưa giải trừ!
- Ân, vì sao sương mù nơi này còn dày đặc hơn vừa rồi?
Trong lòng còn đang cảm khái, chợt nghe cách đó không xa vang lên thanh âm kinh ngạc, quay đầu nhìn lại Nhiếp Vân mới phát hiện khí tức u tối nơi này còn nồng đậm hơn trước, mình không dùng truy tung khí còn có thể chứng kiến phạm vi ba thước, hiện tại thậm chí một thước cũng nhìn không thấu!
- Hiện tại ta chỉ có thể nhìn khoảng cách trong phạm vi ba thước mà thôi!
Thanh âm phụ thân vang lên.
- Phụ thân tới khí tông sơ kỳ cũng chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi ba thước, những người khác chẳng phải biến thành người mù?
Nhiếp Vân không nghĩ tới thật vất vả mới phát hiện thông đạo, trong thông đạo lại là dạng này, vẻ mặt cổ quái.
- Thử truy tung khí lần nữa!
Phóng xuất truy tung khí ra ngoài, Nhiếp Vân thoáng cảm ứng, nhịn không được thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tuy trong thông đạo tràn ngập sương mù dày đặc, nhưng không ảnh hưởng truy tung khí quá lớn, bản thân hắn vẫn còn có thể chứng kiến hình ảnh trong một ngàn thước xung quanh.
- Chỗ này nhỏ hơn chỗ vừa rồi không ít, ân? Hình như đó là cơ quan cạm bẫy đi?
Nhìn xung quanh một lúc, Nhiếp Vân đột nhiên phát hiện mặt đất phía trước có chút tảng đá rõ ràng bất đồng với xung quanh, trong lòng không khỏi chợt động.
Kiếp trước, người khác đều biết thuật dịch dung của mình có một không hai, nhưng có rất ít người biết trình độ về cơ quan cạm bẫy của mình cũng sâu không lường được!
Cơ quan cạm bẫy chia thành hai loại, một loại là máy móc, một loại là trận pháp.
Cơ quan cạm bẫy loại máy móc chỉ dùng máy móc làm động lực, lực sát thương có hạn, hơn nữa bố trí máy móc bình thường thời gian lâu dài sẽ xuất hiện biến chất, uy lực giảm sút. Mà loại hình trận pháp lấy năng lượng thạch cùng yêu hạch làm động lực, dù vượt qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm uy lực vẫn vô cùng.
Theo quan sát của hắn, ở trước mắt hẳn là dùng máy móc cùng trận pháp kết hợp mà thành, người không biết chỉ cần giẫm lại hòn đá đặc thù kia sẽ xúc động cơ quan, nguy cơ trùng trùng.
- Lạc Khúc cũng thật độc ác a!
Tùy tiện nhìn vài lần, Nhiếp Vân liền phát hiện một khi tiếp xúc cơ quan này cho dù là binh giáp cảnh đỉnh phong cũng không đỡ nổi, liền không nhịn được chắt lưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.