Vợ Ta Biết Bay

Chương 12: Chương 12





Phương thức đạo sĩ lên núi cực kỳ đơn giản và thô bạo, tiểu vương gia chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, lúc hắn hồi thần lại thì đã đáp xuống bên cạnh hồ nước nóng trên đỉnh núi.
Cảm giác đầu óc rối mù theo đó mà đến, dưới chân hắn mềm nhũn, choáng váng co lại ở hõm vai đạo sĩ, huhuhu kẹp chặt cái đuôi nhỏ của chó con.
"..."
Đạo sĩ rũ mi mắt, vội vàng đưa tay vỗ vỗ lên vai tiểu vương gia.
Y vẫn đau lòng cho tiểu vương gia, y biết tiểu vương gia sợ độ cao, bình thường y tuyệt đối sẽ không gấp gáp như vậy, nhưng vừa rồi y thấy trong lòng không được tự nhiên, cảm xúc chưa từng có trước đó khiến y nhất thời không có cách nào thích ứng được.
Nếu không phải thống lĩnh chống đỡ kịp thời thì xương dê vừa nãy y ném tuyệt đối có thể cắt đứt sống mũi của Mục Tông.
Trên tóc của đạo sĩ luôn luôn có mùi hương trong trẻo lạnh lùng, cho dù là mùi thơm đậm đà của đùi dê nướng cũng không thể che lấp được.
Tiểu vương gia ngửi ngửi liền quên mất khó chịu là cảm giác gì, chỉ thấy hạnh phúc mà mi mắt cong cong.
Chóng mặt khó chịu nào có quan trọng bằng việc được đạo sĩ ôm ở trong ngực.
Hắn thần hồn điên đảo chặn ở cổ đạo sĩ, dùng ngữ khí đáng yêu mà thủ thỉ.
"Hồ ở bên này tốt lắm, còn thoải mái hơn cả vương phủ của ta nữa, chúng ta ngâm mình một hồi rồi ngủ tiếp."
Tiểu vương gia ở trước mắt đạo sĩ chưa bao giờ là một vị chiến thần xương cứng như thép.
Hắn vừa mới hai mươi tuổi, hắn không cần phải liều mạng hi sinh bản thân ở trên chiến trường, hắn chỉ là một chàng thanh niên chưa rũ bỏ hết sự ngây thơ.
Hắn buông tay ra, tùy tiện bỏ đi tất ủng và áo bào, nhảy xuống hồ nước bốc hơi mờ mịt, sau đó vốc một bụm nước hắt lên người đạo sĩ.

Hồ suối nước nóng ở hành cung là tự nhiên đã có, mang theo mùi lưu hoàng nhàn nhạt, là nơi thích hợp nhất để thư giãn gân cốt.
"Đạo trưởng tới đây nào —— "
Búi tóc của tiểu vương gia nghiêng lệch rũ xuống.
Hắn nằm sấp ở bên hồ, cười tủm tỉm kéo lấy vạt áo của đạo sĩ, mái tóc dài được cột lại có hơi xoăn, bị nước làm ướt mà theo đó rủ xuống, dán lên gò má, bả vai và phần gáy, kéo dài tới phần ngực và eo màu bánh mật.
Đạo sĩ vốn dĩ không thể cự tuyệt yêu cầu của tiểu vương gia, huống chi là lúc hắn nở nụ cười.
Đạo bào màu trắng mộc mạc rơi xuống ở bên chân.
Đạo sĩ không giống như tiểu vương gia cởi áo bào ra là trần truồng từ đầu đến cuối, bên trong y còn mặc một lớp áo lót thiếp thân.
Y vừa muốn cởi nút áo áo lót ra, tiểu vương gia lại đứng thẳng dậy, ôm lấy hai chân y kéo y vào trong nước.
Hồ nước ấm áp, không quá đỉnh đầu, loại trải nghiệm này đối với đạo sĩ mà nói, vô luận là lần thứ mấy cũng vô cùng mới mẻ độc đáo.
Y thả lỏng tay chân thở ra một chuỗi bọt khí, tiểu vương gia ở dưới nước nhẹ nhàng điểm một cái lên cánh môi của y, cánh tay vững vàng nâng eo y.
"Hô —— "
Tiểu vương gia ôm lấy đạo sĩ nổi lên trên mặt nước, dương dương đắc ý lắc đầu, giọt nước theo động tác của hắn mà bắn ra bốn phía, có mấy giọt còn vừa hay bắn lên trên mặt đạo sĩ.
"Như thế nào hả đạo trưởng, có phải so với trong vương phủ..."
Hắn tùy ý lau mặt một cái, đang muốn đòi một câu khen ngợi từ đạo sĩ của hắn, nhưng khi nước không còn che khuất tầm mắt nữa, khung cảnh ở trước mặt liền đập thẳng vào mắt hắn.

Hắn bất chợt im bặt, hơn nữa thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi còn đang vương mùi dê nướng.
Áo lót thiếp thân của đạo trưởng nhà hắn là do hắn đặc biệt đi đặt riêng.
Thời tiết mùa hè rất nóng nực, đạo sĩ ở lâu trên núi trọi chịu không nổi thời tiết nóng, vì thế hắn cố ý đi trộm lụa mềm ngự dụng ở trong cung.
(ngự dụng: đồ cho vua dùng)
Lụa mềm thượng đẳng thuận tiện, trơn nhẵn, vừa nhẹ vừa mỏng, sau khi bị thấm ướt liền trở thành trạng thái bán trong suốt.
Da của đạo sĩ vốn dĩ đã trắng, chất liệu bán thấm áp vào da thịt tựa như bạch ngọc, kết hợp với ánh trăng và ánh nến ở bên hồ, thật sự là muốn đòi mạng hắn.
Tiểu vương gia thấy cổ họng hơi khô, hắn không biết làm thế nào để thích ứng được, ngượng chín cả mặt.
Hắn cuống cuồng buông lỏng cánh tay đang vòng ở bên hông đạo sĩ, lập tức vốc một bụm nước lớn dùng sức chà xát mặt.
Hắn rốt cuộc mới phản ứng được đề nghị này của hắn không sáng suốt tới nhường nào.
Trong đầu hắn thật sự nghĩ muốn để cho đạo sĩ hưởng thụ suối nước nóng thật thoải mái, nhưng hắn quên mất ý chí yếu ớt của hắn căn bản không chống đỡ nổi.
"Cái đó, cái đó, a! Đúng, ta ta ta, ta khi còn bé đã thích chỗ này rồi, chỉ, chỉ là không thể thường xuyên tới!"
Tiểu vương gia càng chà mặt càng đỏ, chỉ có thể nhanh trí đổi đề tài.
Tôn ti ở trong cung khác biệt, hắn là con út, thân phận của mẫu phi hắn lại không cao, mấy chuyện dạo chơi, cúng tế, đạp xuân đương nhiên không tới phiên bọn họ.

Thỉnh thoảng có cơ hội được đi săn, kết quả mẫu phi của hắn thành thục săn được năm con nai bảy con chim mười con thỏ, săn được nhiều hơn cả hoàng đế và mấy hoàng tử gộp lại, vì vậy lão Mục bị sỉ nhục lòng tự trọng không bao giờ đưa hai mẹ con hắn đi theo nữa.
Sau đó, đều là Mục Tông có lương tâm phát hiện nhét hắn vào trong xe ngựa đi theo mới có cơ hội ra ngoài hóng gió một lát.
Hắn thích hồ nước ở nơi này quá đỗi, mỗi lần ngâm người đều ngâm hơn nửa ngày, hắn chỉ bò ra ngoài khi đã ngâm tới độ tay chân nhăn nheo, chóng đầu chóng mặt, hơn nữa còn kinh động đến những vị tần phi khác.
"Lúc đó ta còn nhỏ, để mông trần ở trong này ngâm mình chơi đùa, có nương nương tới tắm, vừa nhìn thấy ta liền sợ kêu toáng lên.
Ta cũng sợ, thế nên ta với nương nương đó đều kêu toáng cả lên, kết quả bị sặc nước chìm xuống, cuối cùng vẫn là ca ca ta vớt ta ra.
Ây da, đạo trưởng, huynh biết không, cái thân thể đó của ca ta thật quá yếu ớt mà, ta ở trên bờ ho khan xong rồi, hắn vẫn còn đang ho khan kia..."
Đạo sĩ không biết, đạo sĩ cũng không muốn biết.
Tiểu vương gia kể chuyện rất hăng say, mắt thấy tiểu huynh đệ đứng nghiêm chào cờ đã dần dần khôi phục lại bình thường thì đạo sĩ lại đột nhiên chặn miệng hắn.
"Đạo...!A..."
Dù hồ nước có nóng đến mấy đi nữa thì môi của đạo sĩ cũng phát lạnh.
Nụ hôn này không giống như nụ hôn chỉ môi chạm môi lướt qua bình thường, lúc này tiểu vương gia mới cảm thấy đau.
Răng nanh của đạo sĩ không nhọn, tuy nhiên lúc cắn người lại rất đau.
Vị máu tanh nhàn nhạt lan tràn ở trong miệng, hô hấp của tiểu vương gia hơi chậm lại, hắn phản ứng không kịp nữa.
Đạo sĩ liền ôm lấy eo hắn, áp lại ở trên vách hồ nước.
Mái tóc đen dài của y bị nước trong hồ thấm ướt, tựa như là vết mực nổi ở bên trên mặt nước vậy, chúng uốn lượn bồng bềnh, cùng mái tóc dài của tiểu vương gia mắc ở chung một chỗ.
đan thành một đoàn đan xen không phân biệt được.
Đạo sĩ rũ thấp mi mắt, trên lông mi dài nhọn còn vương hơi nước.

Y dùng khí lực rất lớn, lớn đến mức tiểu vương gia không chỉ không tránh thoát mà còn nhất định sẽ lưu lại dấu tay.
"...!Thanh Tiêu, Thanh Tiêu, huynh..."
Có vật gì đó đè lên đùi tiểu vương gia, giống như là chuôi kiếm mà đạo sĩ không thường dùng, im lặng âm thầm nhưng lại khiến không ai có thể khinh thường.
Tim của tiểu vương gia giờ đây đang đập rất nhanh, hắn si ngốc nhìn về phía đáy mắt của đạo sĩ, trong mắt thần tiên trên núi trọi cũng dấy lên lửa như vậy, ngọn lửa ấy y như ngọn lửa mà hắn muốn có nhưng lại không dám có, đại diện cho sự nhiệt liệt, thuần túy cùng với sự chiếm hữu nguyên thủy nhất.
"Thanh...!Đạo trưởng, đạo trưởng, huynh nghĩ thông suốt rồi sao?"
Giọng nói của tiểu vương gia run rẩy, hắn hèn nhát cưỡng bách bản thân đổi lại cách gọi.
Hắn quá thích đạo trưởng Thanh Tiêu của hắn, hắn không muốn khinh nhờn thần linh, không muốn thừa dịp người gặp nguy mà thả câu, hắn vẫn cho rằng hắn còn phải chờ rất nhiều năm, cho nên hắn không tin đây chính là lúc mộng đẹp của hắn trở thành sự thật.
"..."
Đạo sĩ không trả lời, y không cảm thấy đây là chuyện cần phải nghĩ cặn kẽ, từ một khắc kia khi y vì tiểu vương gia mà xuống núi nhập thế, tất cả mọi chuyện đều đã được định đoạt.
Y hôn lên đôi môi đang mấp máy liên tục của tiểu vương gia một lần nữa, mút đi máu tanh ở vết thương.
Mùi vị tanh mặn kích thích thần kinh, y theo bản năng mà mò tới chân của tiểu vương gia, muốn tìm thứ đồ nào đó đã được giải thoát, nhưng mà lại có một thứ đồ chơi cứng rắn cộm vào lòng bàn tay của y.
"Ngươi..."
"Thanh Tiêu, Thanh Tiêu —— Thanh Tiêu, đừng sợ, ta từ từ, ta nhất định sẽ từ từ."
Tiểu vương gia kích động mà đỏ mắt, hắn giống như con ngựa hoang được bỏ đi dây cương, được đáp ứng liền vui mừng giải phóng tiểu huynh đệ của mình.
Một tay hắn xé đi tiết khố của hai người, khí thế hung hăng đỉnh tới kẽ hở ở hai chân đạo sĩ, tay kia lại nắm lấy tay phải của đạo sĩ đang mò xuống chân hắn, đưa lên bên miệng tỉ mỉ hôn hít.
Đầu lưỡi bao phủ lên đầu ngón tay an ủi tâm trí tràn ngập nghi ngờ của đạo sĩ.
Y mơ hồ bị tiểu vương gia cạ cạ vào kẽ hở giữa hai chân, eo như nhũn ra, nhưng y nhớ rất rõ ràng lúc y hỏi tiểu vương gia có không, tiểu vương gia không trả lời, cho nên y một mực yên lặng nhận định tiểu vương gia không có, nhưng mà sự thật chứng minh rằng tiểu vương gia không chỉ có, hơn nữa còn lớn hơn của đạo sĩ mấy vòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.