Vô Song Chi Chủ

Chương 82: Động đến ta đồ Nhi, chỉ có một chữ chết! (1)




”Mau vây giết! Hắn chỉ có một người, không thể chịu nổi chúng ta số đông công kích!”
Một cái Thông Linh cảnh tam cấp mau chóng ổn định trận doanh, bây giờ không phải lúc cho bọn họ thất thố, chỉ có liên thủ mới nắm chắc đem Vân Hoàng tru diệt.
Tất cả linh lực bùng nổ, nhiễu loạn xung quanh thiên địa, một số yêu thú gần đó sợ hãi chạy đi, pháp bảo của gần mười tu sĩ được tế xuất ra, không có cái nào không phải Linh giai thượng phẩm cả. Chồng chất lên thuật phát đánh ra uy thế kinh kinh người, một đòn này dù là Thông Linh cảnh tam cấp đỉnh phong cũng phải bỏ sức đón đỡ. Vân Hoàng trong cơ thể linh lực hoá thành hộ tráo, kết hợp cùng cứng rắn như bàn thạch cương nguyên hộ thể, công kích này rơi trên người hắn căn bản không chạm tới hắn da lông.
Nhưng công kích của những hắc y nhân cũng không đơn giản kết thúc như vậy, tất cả dàn trận, đến mức này, chỉ có đem trận pháp mới có thể chém giết.
”Lạc Vân Kiếm Trận, lập!”
Lạc Vân Kiếm Trận trong Tam cấp sơ giai trận pháp cũng có danh khí, mười Thông Linh cảnh liên thủ thanh thế cũng rất mạnh, dưới linh lực điên cuồng rót vào, gần ba trăm đạo Lạc Vân kiếm khí bay ra, mỗi đạo kiếm khí đều được trận pháp tăng phúc ba thành xuyên thấy cùng công kích lực, bao quát Vân Hoàng tứ phương tám hướng đâm tới, nếu là một cái thông thường tu sĩ sợ rằng đã bị đâm thành cái tổ ong.
Vân Hoàng nhìn tình cảnh mình bị trận pháp vây lại, trong lòng càng nóng như lửa đốt, bảo mệnh bài tẩy hắn để bên cạnh Nguyệt Nha tuy nhiều, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ngoại lực, dùng một cái ít đi một cái, hắn sợ rằng nếu còn tại đây dây dưa, khi đến chỉ thấy cái xác còn lại đó, có lẽ hắn sẽ hối hận suốt đời.
Vân Hoàng trước giờ luôn luôn tiết kiệm, bớt đi được thứ nào hay thứ ấy. Cũng bắt nguồn từ kiếp trước hắn luôn chiến đấu với rất nhiều tu sĩ trong chiến tranh, dẫn đến việc không thể không dùng năng lượng một cách ít hao tổn nhất. Nhưng giờ phút này, hắn muốn bạo nộ thực lực, đem hết thảy chỗ này chém giết. Điều này có chút đi ngược với hắn phương châm tiết kiệm năng lượng.
Dường như từ lúc Vân Hoàng trọng sinh đến giờ, một thứ gì đó đã được gieo vào sâu trong tiềm thức của hắn, chậm rãi thay đổi hắn. Đến mức Vân Hoàng cũng không thể phát hiện ra, còn nó ảnh hưởng tốt hay là xấu, vẫn chưa phải thời điểm xem xét.
”Thiên Hoang Táng Thần, Thiên Hoang Phá Thiên!”
Gặp gỡ bình cảnh, Vân Hoàng bắt đầu chuyên tâm vào những thứ khác, tỉ như Thiên Hoang Táng Thần.
Hắn từ lâu đã biết, Thiên Hoang Táng Thần cái này có vô vàn cách sử dụng khác nhau, Thiên Hoang Phá Thiên cũng là một trong số đó.
Sáng tạo chiêu thức mới không ai không phải kì tài, bất quá Vân Hoàng cũng không đến mức đó, hắn chỉ từ cơ sở của nhiều cái cũ, kết hợp cùng bản thân lĩnh ngộ mới tạo ra sát chiêu mới.
Thiên địa chi lực bao quát phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đột ngột trở nên đặc quáng, đông cứng lại như những khối đá.
Tất cả hắc y nhân đều cảm giác như mình bị đông cứng trong thạch đá, không thể đi chuyển nổi một bước. Mà ở giữa trung tâm kia, Vân Hoàng khoé miệng hơi giương lên một phát.
“Lẽ ra các ngươi không nên cản trở ta.”
Oanh! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Vân Hoàng một quyền đấm vào hư không, từ vị trí đó điên cuồng những đường nứt tỏa ra như kính vỡ. Những vết nửa này chính là thiên địa chi lực bị hắn thạch hoá đấm vỡ. Từ mỗi một đạo vết nứt đều tỏa ra khí tức hủy diệt vô cùng kinh khủng. Một cái Thông Linh cảnh nhị cấp bị một đạo vết nứt đánh trực diện vào người liền bị vặn xoắn, tiên huyết ồ ạt chảy ra, tiếng xương cốt cùng nội tạng bị phá nát, đảo lộn vang lên khắp nơi khiến tất cả không tự chủ được mà phát lạnh, thân thể run lên.
Cách chết kiểu này không thể nghi ngờ là thê thảm vô cùng, bọn họ thà chết trên chiến trường chứ không nguyện ý chết thê thảm như vậy.
Một số tu sĩ đã thoát khỏi hắn khống chế liền muốn chạy đi, bọn họ căn bản không tưởng tượng được Vân Hoàng lại kinh khủng không hợp thói thường như vậy. Nhưng hiện tại ý niệm của tất cả chỉ có một mà thôi. Chạy!
Những kẻ còn xót lại chỉ nằm thoi thóp, Vân Hoàng bất chợt thanh tỉnh, hắn cũng lười giết lũ còn lại, việc quan trọng lúc này là cứu Nguyệt Nha.
...
“Xích Luyện Kiếm Pháp, Địa Ngục Hỏa Luyện Chi Lô!”
Nguyệt Nha trong tay Hỏa Thiên Kiếm chém ra, cùng một số binh lính giao chiến kịch kiệt với một gã Hư Linh cảnh sát thủ, trận pháp được tạo nên từ Vân Hoàng hồn lực càng lúc càng ảm đạm, sớm chừng ít phút nữa sẽ vỡ tan, nàng lúc đó cũng không còn sức để mà liều mạng nữa.
Chỉ vừa nãy thôi, dưới áo lực nàng tu vi đã thuận thế đột phá đến Luyện Khí cảnh tam cấp. Bất quá nàng không có chút nào cao hứng.
Nguyệt Nha kiếm cộng thêm trận pháp gia trì tuy mạnh, nhưng hỏa hầu không đủ, kiếm không đủ sắc bén, không đủ dứt khoát, cuối cùng dưới loạn kích bị một chưởng đánh trúng, phá vỡ trận pháp gia trì. Nàng tiên huyết phun ra, nhuộm đỏ một mảng tóc trắng. Những binh lính kia tuy muốn giúp, nhưng lúc này bọn họ tình cảnh cũng tồi tệ không kém.
Tầm nhìn của Nguyệt Nha mơ hồ, nàng bên trong lồng ngực đau rát, có lẽ đã gãy vài cái xương sườn rồi. Nàng càng lúc càng khó thở, linh lực toán loạn vô cùng, càng lúc càng mất nhiều máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.