Vô Song Chi Chủ

Chương 68: Lấy một địch hai




Ngay ngày hôm sau, trước tổng bộ của Lộc Chi Các có treo một cây chuỳ thủ, một mảnh phi kiếm và một miếng vải rách.
Những thứ này đối với tất cả chẳng có gì bắt mắt cả, nhưng rơi vào trong mắt những vị trưởng lão của Lộc Chi Các lại kinh sợ bạn phần.
Ba huynh đệ Tàng thị, những sát thủ đã làm việc cho Lộc Chi Các bọn họ từ lâu rồi, nhiệm vụ ám sát đã giao từ hôm qua nhưng hôm này vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Cộng thêm cây chuỳ thủ, miếng vải cùng mảnh phi kiếm gẫy treo ngay trước cửa nhà bọn chúng chứng tỏ rằng ba huynh đệ Tàng Thị toàn bộ đã bị giết hết, hơn nữa hung thủ còn đem chiến lợi phẩm đến trước mặt họ để thị uy!
”Đây chả phải là chuỳ thủ của Tằng Nhất sao?”
”Còn nữa, mảnh phi kiếm gẫy kia trong giống hệt như phi kiếm của Tằng Tam.”
”Các ngươi mau nhìn, mảnh vải đó chắc phải là từ y phục mà Tằng Tam sao?”
Tất cả các trưởng lão trong lòng đều phát lạnh, ai nghĩ ra được ba huynh đệ Tằng Thị đi ám sát một cái nhỏ nhỏ Luyện Đan Sư, lại cuối cùng lại tổn thất một đêm ba cao thủ Hư Lunh cảnh có tiếng tăm vậy mà toàn bộ lại bị chém chết hết rồi.
”Làm càn!”
”Lớn mặt!”
”Thật cho rằng Lộc Chi Các là quả hồng nền muốn tuỳ ý bóp sao?”
Các trưởng lão sắc mặt đều cau có, làm mưa làm gió tại La Vũ thành nhiều năm như vậy, thế mà lạ thua một cái ngoại lai người mới tới đây chưa tới một tháng, thử hỏi sao bọn họ có thể nhẫn?
Lúc này, Vân Hoàng đang ngồi trong mật thất luyện Đan, nhưng mười mấy cây linh dược bay xung quanh mình, hắn lẩm bẩm.
”Chỉ một lằn chỉ nữa thôi là ta có thể trở thành cửu phẩm.”
Kinh nghiệm hắn đã có thừa, cái Vân Hoàng thiếu chính là kiến thức. Kiếp trước hắn dù đã có cơ hội tiếp xúc với nhiều Đan đạo tri thức cao cấp nhưng Vân Hoàng về Đan đạo đầu tư cũng không có nhiều.
Đột nhiên, ở bên ngoài vang lên tiếng thét lớn, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
”Vân, mau ra đây nhận lấy cái chết!”
Mọi người đều cảm thấy khó chịu, ai dám có dũng khí đến Vân Quán nháo sự? Nhưng khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó, tất cả trong lòng như kim rơi lộp bộp xuống.
Thất trưởng lão t Lộc Chi Các! Vậy mà lại là trưởng lão Lộc Chi Các!
Lộc Chi Các tổng cộng có mười một vị Luyện Đan Sư, cũng chính là mười vị trưởng lão cùng Các chủ. Các trưởng lão rất ít khi xuất hiện như thần Long thấy đuôi không thấy đầu đồng dạng. Mỗi người địa vị ở La Vũ Thành đều cực kì siêu nhiên.
Thất trưởng lão này cũng là người lúc trước phái người đi điều tra Vân Hoàng, nhưng cũng vì tình báo sai lệch nên chết mất ba nhân thủ, đây cũng là lệnh của các chủ giao cho y là phải lấy mạng Vân Hoàng, nếu khổng sử phạt sẽ cực kì nặng.
Đi xung quanh thất trưởng lão là một đội hộ vệ, mỗi người trên thân khí tức đều vô cùng đánh sợ, người yếu nhất tu vi cũng đã là Luyện Khí cảnh bát cấp.
Lúc đó Vân Hoàng cũng bước ra, dù đứng trước nhiều như vậy binh mã vẫn vô cùng ung dung hỏi.
”Hôm này ngọn gió nào đưa Lộc Chi Các đến quán của tại hạ vậy?”
Thất trưởng lão cười gằn.
”Vân Đại Sư, một cái Đông Hoang người, đừng nghĩ chút học được một chút Đan đạo đã dám đến đây dương oai, ngươi giết của bọn ta ba cái hộ vệ, hôm này chôn ở nơi này đi!”
Tất cả mọi người đều một trận tức giận, Đan dược Vân Hoàng luyện chế tuyệt đối là tinh phẩm, so với Đan dược của Lộc Chi Các không chỉ tốt hơn gấp đôi. Vậy mà cái này còn không có mặt mũi chê cười Vân Đại Sư.
Bất quá, nhìn nhiều như vậy hộ vệ đằng đằng sát khí, tất cả lời chỉ có thể nghẹn ở cổ họng.
Thất trưởng lão biết Vân Hoàng là một cái Đông Hoang người tất nhiên là đối với hắn điều tra qua. Vân Hoàng cũng không ngạc nhiên về chuyện này, ngữ khí vẫn bình thản vô cùng.
”Vậy thì các hạ có chứng cứ chứ nhỉ? Chứ đến quán của mỗ phá đám như vậy, lỡ mất rất nhiều thời gian của những khách nhân kia.”
Những tu sĩ lúc này nghe thấy vậy cũng tỉnh ngộ, liền có dũng khí phản bác.
”Đúng vậy, không có lí do rõ ràng mà đến phá quán Vân Đại Sư, dù là Lộc Chi Các cũng quá đáng đi.”
Thất trưởng lão nghĩ đến miếng vải, thanh chuỳ thủ cùng mảnh vỡ phi kiến kia, nhưng nhanh chóng bị gạt đi. Hắc gọi là Vân trước mặt hắn chắc chắn cũng không phải hạng đơn giản, hắn đam có dũng khí để lại cho Lộc Chi Các ba món đồ đó tất có cách đối phó, cũng không phải hạng người mua dây buộc mình.
Mà ba huynh đệ Tàng thị tiếng ở La Vũ Thành cực kì thối, thông báo ra không những diệt trừ được Vân Hoàng mà còn giúp hắn nhận được nhiều sự ủng hộ hơn. Hơn nữa biết được Lộc Chi Các lại thu nhận cái này thối tha hạng người thì quả thật là cái được không bù được cho cái mất.
”Vô lão, Yến lão! Xin hai vị xuất thủ đem trên này giết chết!”
Từ đằng xa truyền tới hai luồng khí tức cường hãn, tất cả tu sĩ ở đó đều cảm thấy không thở nổi, hai người đang đến rốt cuộc là tu vi gì?
Chỉ thấy hai lão già thần sắc lạnh lùng hạ xuống bên cạnh Thất trưởng lão, ngữ khí lãnh khốc, hướng mắt về phía Vân Hoàng.
”Là hắn?”
Thất trưởng lão gật đầu.
Vô Lão, Yến lão chính là Lộc Chi Các cung phụng, cũng là vốn liếng lần này để y giết chết Vân Hoàng.
”Hai cái Thông Linh cảnh nhất cấp, Lộc Chi Các này cũng thật hao tâm tổn sức.”
Mắt Vân Hoàng lập loè, rất nhiều ý nghĩa đảo qua hắn não hải.
Vô lão tuy không nhìn thấy cảnh giới của Vân Hoàng, nhưng lão không cảm thấy Vân Hoàng là một Thông Linh cảnh tu sĩ. Lão bang tay linh lực chộp tới, mang theo kinh người uy thế định một chiêu đem Vân Hoàng giải quyết.
”Nhận lấy cái chết!”
Vù vù vù vù
Vân Hoàng khoé miệng nhếch lên một nụ cười. Tinh thần ý chưa của hắn thôi động, lập tức mười tầng trận pháp khởi động. Ở bên trong quán, Nguyệt Nha đang đen từng viên linh thạch tiêu hao, hoá thành năng lượng gia trì đại trận.
Còn đại thủ linh lực bị Vân Hoàng một quyền Toái giáp kích trong nháy mắt oanh tạc.
Vô lão và Yến lão kinh ngạc nhìn Cân Hoàng. Nhưng chưa kịp phản ứng thì hàng chục đạo lôi đình đánh xuống, cộng thêm khốn sát trận và công kích trận phối hợp, uy thế kinh người.
”Trận pháp! Hắc này còn là một Trận Pháp Sư!” – Cả hai kinh hô.
Cửu lôi trận hoá thành từng đợt lôi hồ đánh xuống, mỗi một đạo lôi hồ này đều tương đương với với một đoàn toàn lực của tu sĩ Hư Linh cảnh sơ kì.
Đối với Hư Linh cảnh sơ kì công kích cả hai lão già đều có thể trực tiếp coi nhẹ, nhưng được khốn sát cùng công kích trận gia trì, hơn nữa số lượng không dưới mấy nghìn đạo. Mất nghìn Hư Linh cảnh tu sĩ ra tay toàn lực cùng một lúc, uy thế sẽ đến thế nào kinh khủng?
Vân Hoàng lao lên, linh lực sôi trào, gắn một quyền vung ra.
”Khởi Phong thức!”
Giơ bão cuồn cuộn mang theo sát thế tiến tới. Yến lão hừ lạnh, trong tay xuất hiện một cây ngân sắc trường kiếm, kiếm ý sắc bén tỏa ra, Vô lão lòng bàn tay ngưng tụ ra hoàng sắc linh lực, một chưởng vỗ xuống, xé dịch thành một đường thẳng tắp.
Khởi Phong chỉ trụ được mấy hơi thở liền bị kiếm ý cùng chưởng pháp phá tan, hai lão mừng rỡ, muốn bắt Vân Hoàng lại nhưng không biết từ lúc nào trên cao đã xuất hiện hư ảnh hai cái cự trụ, hai cái cự trụ này bản thân khí tức đều cực kì đáng sợ, không chỉ mang theo trấn áp cùng hủy diệt khi tức đơn thuần như lúc trước nữa mà còn ẩn chứa một cỗ cường đại Phong bạo, tựa như có thể đem Vân vật đều xé nát.
”Nhận ta một chiêu, Thiên Hoang Phong Long Trụ!”
Cự trụ hạ xuống như cuồng Long xuất thế, gió bão, hủy diệt, trấn áp hoà quyện vào nhau, giống như ngày tận thế triển áp tới, toàn bộ các tu sĩ trên thân đều không thể tin nổi, đây là một cái Luyện Đan Sư sao?
Nếu không phải lúc trước Vân Hoàng ở đây mở quán luyện Đan thì có lẽ hắn có nói mình là Luyện Đan Sư cũng không ai tin tưởng.
Ầm ầm ầm ầm ầm
Cả Vô lão và Yến lão thu lại toàn bộ khinh thị, cả người khí tức càng dâng lên như sấm dậy, trong nháy mắt tế xuất ra tuyệt chiêu.
”Thế Vũ Kiếm Quyết, Bất Vực Chi Kiếm!”
”Sơn Hà Ấn!”
Ba luồng kinh khủng uy áp trong nhất mắt va chạm vào nhau. Vân Hoàng cảm thấy một loại tàn phá cùng cắt chém chi lực tấn công hắn thể nội, bất quá bị hắn sử dụng cương nguyên trấn áo lại. Vô lão cùng Yến lão cũng bị trấn bay, linh lực nhộn nhạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.