Vô Song Chi Chủ

Chương 46: Thanh Đầu Xà




”Sư tôn, tiếp chiêu!”
Nguyệt Nha cầm kiếm vẽ lên một đường bán nguyệt, Vân Hoàng chỉ đơn giản là đưa tay ra gạt nhẹ một cái, nàng cảm giác linh khí bên trong cây kiếm như đánh vào bông đồng dạng. Nguyệt Nha thế công cũng không có rút lui, kiếm trên tay nàng xoay vòng, chém ra hai đại kiến mang một trái một phải.
”Trảm Linh Kiếm Quyết!”
Linh khí quán tụ bên trong kiếm mang vô cùng sắc bén, tựa như một sợi chỉ mỏng, khó bề phát hiện phòng tránh. Một kiếm này dù là Tam mạch muốn đỡ cũng phải dùng hết sức.
Vân Hoàng lách người sang bên phải né đi, Nguyệt Nha càng được thế tấn công, hai chân trắng nhỏ đạp bộ pháp chạy đến chỗ Vân Hoàng mạn trái. Kiềm trong tay nàng không chém mà chuyển sang đâm, hoá thành đạo quang mang trong hư không.
”Toái Giáp Kích!”
Những vệt quang mang này mang theo linh khí xoắn tròn, nhanh như tiễn bắn đâm tới, những vệt sáng này quỹ đạo cong vẹo khó phòng. Vân Hoàng xoay người né ra, đột nhiên kiếm mang bị bẻ cong đổi hướng tấn công vào eo của hắn. Vân Hoàng chỉ đơn giản lấy hai ngón tay kẹp vào kiếm ảnh, lập tức kiếm mang liền tan thành mây khói.
Nguyệt Nha xoay hông, liên tục thi triển kiếm kĩ, Vân Hoàng thì chỉ vung vẩy ngón tay, lấy xảo phá lực hất kiếm ra, dường như là một bức tường huyền kim không thể phá vỡ.
”Sư tôn, con cảm giác hôm nay mình lại có thêm cảm ngộ mới rồi, sư tôn ngủ ngon nha!”
Vân Hoàng nhìn tiểu nha đầu kia tinh nghịch chui vào chăn ngủ khò khò, vuốt mi tâm phiền muộn không dứt.
Từ lúc hắn bắt đầu dạy con bé tu luyện thì Nguyệt Nha giống như lột xác vậy, bất kể là về phương diện tính chất hay tính cách, tiểu nữ hài này càng dũng mãnh hơn, đối với thực chiến chém giết càng bộc lộ ra thiên phú của mình.
Chuyển Long Hình Thần Quả! Ta hận ngươi!
Trả lại Nguyệt Nha mỏng manh đáng yêu cho ta!!!
Dù cho con bé vẫn như trước đáng yêu, nhưng thật sự là quá khác biệt rồi, mấy chục hôm trước con vẫn còn ngủ gặp ác mộng cơ đấy.
”Mà đối với nó cũng là một kiện tốt đẹp sự tình.”
Nguyệt Nha vui vẻ trở lại chứng tỏ nàng đã có thể bước ra quá khứ của mình. Đạo tâm càng thêm vững chắc, thành tựu sau này không thể không cao.
Vân Hoàng nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu có người hỏi Nguyệt Nha tại sao nàng không còn gặp ác mộng nữa, nàng sẽ trả lời rằng.
Vì nàng biết, một bóng lưng vẫn sẽ luôn che chở cho Nguyệt Nha mà.
Vân Hoàng nhắn mắt dưỡng thần, không hiểu sao trong tâm trí lại xuất hiện hình bóng của thiếu nữ kia, những lệ nóng cuối cùng kia.
Lục Thi Y, nàng bây giờ có khỏe không...
Nàng tu luyện vẫn thuận lợi chứ...
Nàng đang ở nơi nào...
Đột nhiên Vân Hoàng cảm nhận được xung động cách nơi nghỉ ngơi của hắn và Nguyệt Nha khoảng vài trăm trượng, Vân Hoàng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ luồng khí tức đang tiến tới.
”Nha nhi, mau trốn!”
Vân Hoàng hét lên, nhưng trong nháy mắt luồng khí tức đó đã đến rất sát nơi này, hơn nữa lại nhằm về phía Nguyệt Nha mà tới.
Nguyệt Nha tốc độ phản ứng rất nhanh, nhưng nàng vừa chỉ kịp cần lên bội kiếm thi xuất hiện trước mặt nàng đã là một con đại xà màu xanh lục, ba mắt đen đục nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nha.
Nàng đôi nhân giống như thạch hoá đồng dạng, không thể di chuyển nổi, cả người nàng run rẩy liên hồi, không dậy nổi ý nghĩ chạy trốn.
Nguyệt Nha tuy càng lột xác bộc lộ thiên phía, nhưng xem cho cùng cũng vẫn chỉ là người mới, không thể như Vân Hoàng đứng trước đối thủ hùng mạnh vẫn có thể bình tĩnh nghĩ cách trốn thoát được.
Thanh Đầu Xà nhìn thấy Nguyệt Như thì giống như người đói nhìn thấy thức ăn ngon, cái miệng rộng ngoác nhào tới, bỗng nhiên nó cảm nhận được một lực đạo cực mạnh đánh lên cái đầu nó, chưởng nó bay ra xa, thân hình của Thanh Đầu Xà đập vào một gốc cây lớn, gốc cây giống như que gỗ đồng dạng, liền hãy làm đôi.
”Toái Giáp Kích, Long đạo cực hạn!”
Quyền phong dư ba phả vào mặt Nguyệt Nha khiến nàng trong nháy mắt thanh tỉnh dậy. Nhìn thấy Vân Hoàng trước mặt không kiềm chế được mà khóc thút thít.
Vân Hoàng hiền từ nhìn Nguyệt Nha, vuốt vuốt mái tóc trắng muốt của nàng.
”Nha nhi, núp đằng sau tảng đá kia đi, để sư phụ cho con thấy, chiến đấu là như thế nào!”
Nguyệt Nha chạy đi, Vân Hoàng trần mặc, nhìn Thanh Đầu Xà đang vặn người bò dậy không có chút khinh thị nào.
Thanh Đầu Xà này chỉ là một nhị cấp đỉnh giai yêu thú, ngang với Hư linh cảnh sơ kì cường giả giống như Ôn Ngạo Nhiên, nhưng khí tức từ trên người nó phát ra so với Ôn Ngạo Nhiên thì còn mạnh hơn nhiều lắm.
Biến dị yêu thú!
Vân Hoàng có thể đoán sơ sơ rằng, Thanh Đầu Xà này đến vì con bé, đúng hơn là Chuyển Long Hình Thần Quả trong người Nguyệt Nha, nó muốn dùng Chuyển Long Hình Thần Quả để giác tỉnh huyết mạch.
Chuyển Long Hình Thần Quả đã bị Nguyệt Nha dùng ba năm trước, vốn đã Hoàng toàn tan biến khả năng hấp dẫn yêu thú, nhưng mà thời gian gần đây nàng bắt đầu tu luyện, lại bộc lộ ra ngoài. Nhưng mà cái này nhỏ yếu đến mức dù cho một con yêu thú đến gần Nguyệt Nha cũng không phát hiện ra dị trạng, vậy mà Thanh Đầu Xà này lại có thể.
Chứng tỏ rằng, huyết mạch bên trong Thanh Đầu Xà vô cùng cường đại, thậm chí là thượng cổ yêu thú tồn tại.
Thanh Đầu Xà bò dậy, mắt long sòng sọc nhìn Vân Hoàng, nó thét dài một tiếng, tốc độ cực nhanh phóng tới.
”Thiên Hoang trấn trụ!”
Vân Hoàng không chút nương tay xuất chiêu, mười hư ảnh cự trụ liên hồ gióng xuống, thân hình hắn nhoáng lên, nắm tay nắm vào kêu ra tiếng răng rắc, một quyền xuất ra.
”Khởi Phong Thức!”
Cuồng phong điên cuồng nổi lên, những lưỡi mang sắc bén như lợi kiếm bay vòng quanh cánh tay của Vân Hoàng. Thanh Đầu Xà sau khi giãy dụa khỏi Thiên Hoang cự trụ trấn áp đã đụng mặt ngay quyền của Vân Hoàng.
Nó rít lên một tiếng phần nộ, màu lục yêu lực trong nháy mắt bộc phát, lân giáp trên người Thanh Đầu Xà dần trở nên cứng rắn, xung quanh yêu lực dày đặc như một màn sương bao lấy. Nó há miệng, một chùm tia lục sắc bắn ra
Chùm tia lục sắc này ngay lập tức đụng vào cuồng phong, hai lực lượng điên cuồng tàn phá lẫn nhau, phong quyển chuyển thành màu xanh, cuối cùng tan biến trong thiên địa.
Vân Hoàng và Thanh Đâu Xà không có tiếp tục động thủ, cố gắng tìm ra sơ hở của nhau.
Nguyệt Nha đứng một bên quan chiến thì con mắt sáng ngời, sự sợ hãi mới cách đây vài hơi thở trước đã không cánh mà bay.
Đây là lần đầu tiên nàng xem sư tôn chân chính chiến đấu, quả thật là đặc sắc nha.
Còn cái chiêu gió lốc kia của sư tôn ngầu chết đi được! Khi nào sư tôn chiến thắng nàng phải đòi người dạy cho mới được.
Vân Hoàng vốn bất động, bất chợt hắn lao về phía Thanh Đầu Xà. Bàn tay hắn duỗi thẳng ra, năm ngón tay chính lại, một “đao” chém ra.
“Diệt Vấn Đao!”
Diệp Vấn Đao uy lực tuy bình thường, nhưng dưới cường đại cương nguyên cùng linh lực của Vân Hoàng liền trở nên mạnh mẽ, một đao này chém xuống, không khí xung quanh bị xẻ thành một đường thẳng tắp.
Thanh Đầu Xà không có tránh né, nó lao lên muốn đón đao của Vân Hoàng, yêu lực cường hoá phần hàm của nó lên mức cao nhất, chỉ một cú ngoạm đã chặn được đao của Vân Hoàng, nhưng hắn lại nhếch lên một bị cười đắc ý. Thanh Đầu Xà trên thân bị nhiều đường đao cực mạnh chém tới.
Trong con mắt của nó loé lên sự hốt hoảng, yêu lực mạnh mẽ muốn phá tan toàn bộ đao mang nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Dưới bốn phương tám hướng cường đại lực trùng kích trên thân nó xuất hiện chín vết thương lớn, lân giáp cỡ vụn.
Thanh Đầu Xà nhưng về phía Vân Hoàng có chút sợ hãi, gia hỏa này sai có thể quỷ dị như vậy?
Vân Hoàng thực tế cũng không có Hoàng toàn tốt, cánh tay hắn ửng đỏ, chảy ra một chút máu tươi, lân giáp của Thanh Đầu Xà quả thật quá mức cứng rắn, nhục thể của hắn đã đạt đến trình độ này nhưng khi đánh vào vẫn bị phản trấn chảy máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.