Vô Song Chi Chủ

Chương 130: Bát Phủ cho mời




Bát phủ bên trong chỗ sâu. Đó là một căn rộng lớn mật thất.
Ở giữa mật thất là một cái bàn dài, từ thiết kim đúc ra lạnh lẽo. Có mười cỗ kim toạ, ngồi bên trên kim toạ đều là cao tầng của Bát Phủ.
Ngồi chiễm chệ ở giữa là một đại hán râu đỏ, một mặt hoà ái dễ gần, quả thật rất làm người ta liên tưởng đến một con người hảo sảng, nhưng sâu bên trong con mắt là một sự lạnh lẽo thấu xương, tàn nhẫn đến cực điểm.
Bát Phủ Chủ, Nghiêm La.
Bề ngoài hoà ái dễ gần, nhưng Nghiêm La thủ đoạn độc ác vô cùng. Từng nhúng tay hay ít nhất là gián tiếp thực hiện nhiều vụ việc bẩn thỉu trong nội bộ tông môn.
Bất quá, nhiều năm như vậy, gã làm việc vẫn rất kín kẽ, tuyệt không để ai bắt lấy sơ hở, mà nếu có cũng không đủ để lật đổ gã.
Lục Thi Y trở thành Cửu Phủ Chủ thời điểm, Nghiêm La đã từng muốn mua chuộc, thậm chí muốn thuần phục Lục Thi Y dưới trướng mình. Làm việc không thành, gã nhiều lần nhắm vào Cửu Phủ ức hiếp, thậm chí đã tùng suýt khiến đệ tử của nàng mất mạng. Kết quả không cần nói cũng biết, Lục Thi Y khiêu chiến Nguyêm La, dùng một trăm chiêu chớp nhoáng đánh bại.
Một trăm chiêu lúc đó, căn bản không phải giao thủ, mà là ngược đãi một chiều. Lục Thi Y thực lực cường hoành đến cực điểm, đánh cho gã tàn tạ đến mức kêu cha gọi mẹ. Cuối cùng vì tông môn mà lưu cho hắn nửa cái mạng.
Nghiêm La nghĩ đến chuyện cũ lại thấy toàn thân đau nhức. Khuất nhục này không phải chỉ là thể xác, mà cả tinh thần, để gã lúc đó trước mặt đông đảo đệ tử phải gục mặt quỳ xuống xin lỗi. Gã không thống hận Lục Thi Y mới là lạ.
Lần trước lão muốn mua chuộc Lục Thi Y vì thiên phú, tiền đồ của nàng, tương lai có cường giả như vậy toạ chấn, Thanh Hư Tông gã căn bản có thể đi ngang. Bất quá, bây giờ lão chỉ muốn Lục Thi Y giống như súc sinh quỳ lạy dưới háng lão, để lão ngày ngày phát tiết.
Nhìn hình ảnh Vân Hoàng bên trong thuỷ tinh cầu, Nghiêm La chỉ phất tay.
“Mua chuộc hắn. Ba đứa kia thì thuần tuý là ngu ngốc, nhưng tên này xem chừng cũng là người cơ trí. Thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Một vị trưởng lão run rẩy nói.
“Nhưng mà Nghiêm Phủ Chủ, nhỡ đâu lại...”
Ánh mắt đáng sợ tràn ngập sát khí của Nghiêm La khiến vị trưởng lão này cứng họng ngay lập tức, lời cuối cùng “thất bại” đã đến miệng rồi cũng không nói ra được.
“Hừ, ta không tin, còn có kẻ thông minh là không thể mua chuộc. Cho hắn đãi ngộ tốt nhất cả Bát Phủ, một cái nông cạn Cửu Phủ sẽ có thể cho đãi ngộ đến thế nào chứ?”
Nghiêm La cười lạnh.
...
Sắp xếp thông tin đối với Vân Hoàng hiện tại là một cái dài dằng dặc cộng với độ khó cực lớn quá trình.
Hoả diễm đồ án hiện tại giống như những mảnh ghép lộn xộn, việc của Vân Hoàng đó chính là đem những mảnh ghép đó sắp xếp thành một tác phẩm hoàn chỉnh.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi bắt tay vào thực hiện mới cảm nhận được độ khó cực giai.
Không chỉ tiêu hao tinh lực cực kì khủng khiếp, mà còn rất dễ đi sai hướng, chỉ cần một mảnh ghép sai lầm sẽ dẫn tới lệch hướng. Rốt cuộc phải phá đi lập lại, tổn hao vô số thời gian.
Thế giới tinh thần sâu bên trong Hắc Động Hồn Hải thời gian so với ngoại giới trôi chậm hơn nhiều, nhưng Vân Hoàng vẫn cảm giác mình thiếu thốn thời gian rất nhiều.
So với giải mã hoả diễm đồ án, tu luyện đan đạo cùng trận đạo lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trận đạo tu vi của hắn đã đạt đến Tứ cấp trung giai, Vân Hoàng lúc này không có tiếp tục tăng lên trận đạo tu vi, mà học tập những loại pháp trận khác.
Trận chi đạo vô số, dù cho một Ngũ cấp Trận Pháp Sư cũng không dám tuyên bố rằng mình thông thuộc toàn bộ từ Ngũ cấp trở xuống trận pháp.
Không ngừng học hỏi, không ngừng sáng tạo, đó chính là mục tiêu của hắn lúc này.
Còn về đan đạo, nửa bước đại sư tu vi đã dừng lại khá lâu, tích luỹ cũng không tầm thường, bây giờ Vân Hoàng tuỳ thời có thể bước vào Đại Sư đan đạo, luyện chế được chân chính Huyền giai đan dược.
Quả thật,một tháng sau khi bế quan, hắn cho ra lò lô đầu tiên Huyền giai đan dược Thiên Linh Đan, bản nâng cấp của Linh giai đan dược Địa Linh Đan.
Thiên Linh Đan là Huyền giai hạ phẩm phổ biến nhất đan dược một trong, chủ yếu là dùng cho Thông Linh cảnh hậu kì tu luyện.
Lấy Lục Thi Y chuẩn bị cho Vân Hoàng tài nguyên, luyện chế một trăm, một ngàn viên cũng còn dư xài.
Vân Hoàng luyện đan, cũng chọn một số khoả đan dược tốt đưa cho ba người Phương Chính, Hàn Vi Vi, Chước Dương tu luyện.
“Tốt, lại một khoả!”
Vân Hoàng cầm trong tay một khoả Thiên Linh Đan, một ngụm nuốt vào, vận chuyển Vĩnh Cửu Chi Mạch, núi linh thạch đằng sau dần tan thành từng đạo khí vụ, hình thành một cái vòng xoáy lớn rót vào trong Vân Hoàng.
Hắn liên tục nuốt Thiên Linh Đan, linh lực vòng xoáy xung quanh càng mãnh liệt hơn, phạm vi đã mở rộng đến cả trăm trượng. Đến khi Vân Hoàng nuốt viên Thiên Linh Đan thứ chín mươi, hắn trong người giống như phá vỡ một đạo xiềng xích, tu vi bùng nổ. Đồng thời đem toàn bộ núi linh thạch hoá thành cát bụi, củng cố cảnh giới.
Thường nhân tu luyện, khi đột phá Thông Linh cảnh thì thiên địa chi lực sẽ tràn vào trong đan điền, hình thành chín đạo vách ngăn. Muốn tăng lên một cấp cảnh giới, tu sĩ phải cảm ngộ thiên địa chi ý, đồng thời hấp thu lực lượng phá bỏ vách ngăn. Đả thông cả chín tầng ngăn cách, lực lượng đạt tới viên mãn, thiên địa chi ý cảm ngộ cũng đạt tới một độ cao nhất định. Tập hợp hai yếu tố đó mới có thể đem lực lượng trong đan điền, cùng với lĩnh ngộ của mình ngưng thành Chân Đan.
Bất quá, tình huống của Vân Hoàng cực kì khác biệt.
Hắn không có đan điền, chỉ có một đạo Vĩnh Cửu Kinh Mạch, nối với nó là 1080 đạo linh hà.
Trước mắt, hắn thấy số lớn linh hà đó còn nhiều không gian để phát triển, nhưng khi toàn bộ linh hà đều bước vào viên mãn cấp bậc thì hắn chưa tính ra.
Lúc đó, Vân Hoàng hắn kết đan kiểu gì?
Hắn lắc đầu, bắt đầu tiến hành loại bỏ tạp niệm tu luyện.
Binh tới nước đỡ, nước tới đất ngăn. Cứ đối phó những nguy cơ trước mắt đã rồi hẵng tính. Huống hồ, muốn lấp đầu ngần đó linh hà thì vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể kịp suy nghĩ kế sách.
Trận pháp vang lên thông báo thời điểm, Vân Hoàng mới đình chỉ tu luyện.
“Đã đến lúc giãn gẫn cốt một chút!”
Vân Hoàng vươn vai, chỉnh sửa lại một điểm y phục, bước ra bên ngoài đình viện.
Ba tháng thời hạn đã đến, bây giờ cũng là lúc Thanh Hư Tông trên dưới đệ tử tiến hành thi đấu.
Thực chất việc này Vân Hoàng không phải tham gia, nhưng Lục Thi Y muốn nhân cơ hội này, đem Vân Hoàng đưa ra trước mặt công chúng. Từ vụ việc ở Tàng Thư Các bị lộ ra ngoài, Vân Hoàng đã nhận không ít lời gièm pha, công kích. Nàng là muốn lấy lần này thịnh hội, đem Vân Hoàng thần uy đại triển.
Hắn tính toán chí ít còn vài ngày nữa là đến thịnh hội.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên cảnh báo, có người muốn xâm nhập vào trận pháp bao phủ đình viện nơi hắn tu luyện.
Vân Hoàng trong nháy mắt ẩn dấu đi toàn bộ khí thế của mình, một bước bước đến trận pháp ngoài rìa.
Ở bên ngoài là một vị đệ tử, khuôn mặt tươi cười, ngữ khí vô cùng khách khí đến trước mặt Vân Hoàng chào hỏi.
“Vân sư đệ, có thể theo sư huynh đến chỗ này được không?”
Vân Hoàng trước tiên không có đồng ý, mà chỉ hỏi rằng.
“Sư tôn ta đang ở đâu?”
Đệ tử này đối với việc Vân Hoàng không thèm gọi một tiếng sư huynh cũng không tỏ vẻ gì.
“Cửu Phủ Chủ hiện đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ của tông môn.”
Vân Hoàng suy tính một giây lát, sau đó khoác tay, ý bảo dẫn đường.
Đệ tử này trong mắt loé lên vui mừng, sau đó dẫn Vân Hoàng đến một toà đại lâu
Tiểu lâu cực kì xa hoa, bốn phía xung quanh trang trí rất nhiều loại dược thảo khác nhau, xung quanh chảy xuôi một dòng linh tuyền, khung cảnh nên thơ. Đại môn mở ra, vị đệ tử dẫn Vân Hoàng tới thì lui ra đằng sau.
Hắn bước vào, bên trong đại lâu so với bên ngoài còn muốn xa hoa tráng lệ.
Đối diện với hắn là một nam tử tuấn mĩ, nằm giữa sự ôm ấp của mười nữ tử khác nhau. Tất cả nữ tử đều rất xinh đẹp, đặc biệt ăn mặc rất câu hồn đoạt phách. Bình thường nam tử sợ đã muốm nhào vào hưởng thụ một phen, bất quá Vân Hoàng khí tức vẫn không chút nào xao động, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn nam tử ngồi giữa.
Nam tử nhìn Vân Hoàng một cái, khoé miệng nhếch lên, gã trước mắt này định lực thật không tồi.
“Vân sư đệ ngồi xuống đi, thoải mái!”
“Có việc thì nói thẳng.”
Nam tử cười nhẹ.
“Ha ha, Vân sư đệ quả nhiên ngay thẳng, đã vậy ta sẽ không có vòng vo.”
“Bát Phủ đối với sư đệ rất có hứng thú, muốn đưa ra cho sư đệ đãi ngộ hạng nhất!”
Đãi ngộ hạng nhất!
Nếu mà ngỏ lời với bất kì Thanh Hư Tông đệ tử bình thường nào sợ rằng sẽ không ngần ngại mà quỳ xuống báo đáp đi.
Phải biết, kể cả hắn dạng này thiên tài, tại Bát Phủ cũng không được hưởng thụ đãi ngộ hạng nhất.
Bất quá, để cho hắn thất vọng là, Vân Hoàng một mặt vẫn trước sau không đổi, cứng đơ như khúc gỗ, giọng nói dần có một tia lạnh lẽo.
“Bát Phủ đây là mời chào ta?”
Nam tử vội xua tay.
“Không, không. Sư đệ không cần rời khỏi Cửu Phủ, mỗi tháng lại được Bát Phủ tài nguyên cùng danh vọng đãi ngộ. Chỉ là trong một số lúc cần sư đệ hiệu lực là được.”
Vân Hoàng trong lòng cười lạnh, hoá ra là muốn mua hắn làm tay trong.
Được, tính kế sư tôn ta, đã vậy hảo hảo chơi đùa với các ngươi một chút.
Vân Hoàng không có mở miệng từ chối vội, mà ngồi giả bộ suy tư.
Nam tử đưa mắt ra hiệu, hai vị nữ tử mặc trên người y phục nhạy cảm tiến đến gần Vân Hoàng, muốn đưa hắn câu dẫn.
Khi khoảng cách còn chừng một trượng. Đột nhiên cả hai nàng cứng đờ, lạnh lẽo phảng phất như lâm vào hầm băng, muốn tiến thêm một bước nhưng trước mặt giống như có một bức tường vô hình, vô luận làm thế nào cũng không vượt qua được. Mà chỉ có hai nàng chịu cảnh như vậy, còn những ngườ còn lại vẫn an ổn.
Nguyên bản gợi cảm dáng người, giờ phút này đông cứng như bức tượng, nhìn cực kì khó coi.
Vân Hoàn cười gằn.
“Xem ra sư huynh thành ý cũng không lớn lắm nhỉ.”
Nam tử trong nháy mắt phát lạnh ra hiệu cho hai nữ tử kia lui xuống. Hai nàng phát hiện lực lượng đó đã biến mất, vội vàng lui xuống. Nam tử cười xoà, từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một cái hộp ngọc. Mở ra bên trong là một viên đỏ rực đan dược.
“Sư đệ, đây là Huyền giai hạ phẩm đan dược Tam Thanh Uẩn Linh Đan. Đối với sư đệ tu vi, hẳn phải trợ giúp rất lớn đi.”
Gã nhìn Vân Hoàng yếu nhược khí tức không khỏi thấy tức cười. Một cái yếu đuối đi nuốt Tam Thanh Uẩn Khí Đan khẳng định là sẽ đau đớn toàn thân.
Vân Hoàng không khách khí nhận lấy.
“Thành ý này, ta nhận của sư huynh.”
Nhưng chưa để nam tử kịp vui mừng. Vân Hoàng đã nói tiếp.
“Nhưng việc này, ta sẽ không đáp ứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.