Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 6: Thần thuật




Sau khi đem Cổ Diêu ném ra xa, trận chiến của một ma một thú cũng bắt đầu. Đầu tiên là Cửu Vĩ Hồ nhằm hướng Ma thần xông tới, vuốt sắc là vũ khí tốt nhất của nó, móng vuốt dài nhọn nhằm vào người Ma thần mà tung trảo, cùng lúc đó, một quyền của ma thần cũng nhanh chóng nện mạnh lên thân Cửu Vĩ Hồ.
Một ma một thú cũng không vì vậy mà lui bước, đuôi của Cửu Vĩ Hồ đều dựng thẳng lên, tất cả giống như đuôi bọ cạp găm thẳng vào thân hình đối phương, Ma thần cũng không chịu kém thế, tay phải giơ cao tam xoa kích <@đinh ba- giống của Neptune điểm 10 chất lượng đó!> đâm xuống, rồi rống gào giận dữ dùng xoa đem Cửu Vĩ Hồ hất lên, vung tay đem ném nó nặng nề rơi trên mặt đất.
Sau khi Cửu Vĩ Hồ bị ném ra xa, lập tức liền bật dậy, lao tới nhanh như gió. há mõm cắn ngay vào cổ Ma thần.
Hai siêu cấp quái vật chiến đấu, thực ra lại không có chút kỹ xảo đáng nói, quả thật chỉ có dã man xé da lóc thịt một cách trần trụi, cắn xé tận xương, chuỳ nặng đập đầu; khuỷu tay, móng vuốt, đuôi, đầu gối, miệng, bản năng phản ứng toàn bộ kích phát, mỗi bộ vị đều có thể dùng để công kích, so với tiểu hài tử đánh nhau sợ rằng cũng chả hơn được là bao.
Thật sự mà nói, trận chiến của chúng không thể nói là thảm thiết, ít nhất không có cảnh tượng thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang hoặc huyết nhục hoành phi. Dù là đuôi Cửu Vĩ Hồ đem thân thể Ma thần xuyên thủng, hắn chưa từng chảy một giọt máu tươi, vết thương cũng rất nhanh liền khép lại. Tam xoa kích của Ma thần cũng không làm cho Cửu Vĩ Hồ rụng nửa sợi lông , bởi chúng không lấy thân thể chiến đấu, mà lầy linh hồn chiến đấu, linh hồn đương nhiên không có máu, nó chỉ là do tinh thần mô phỏng mà tồn tại
Đánh kiểu gì cũng không có máu chảy thì cũng có chút quái dị, nếu không có cách nào làm thương tổn đến kẻ địch mà nói, vậy thì trận chiến này chẳng có nghĩa lý gì.
Nhưng Cổ Diêu dần phát hiện tình huống cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng, khi trận đấu diễn ra, Ma thần cùng Cửu Vĩ Hồ cũng thu nhỏ lại một chút, chỉ là thể hình chúng nó đều khổng lồ như vậy, tỉ lệ thu nhỏ lại cực kỳ nhỏ bé, nên không quá rõ ràng, nhưng Cổ Diêu rất cẩn thận. Thế nên mới phát hiện được điểm này.
Hiện tượng này đại biểu cho cái gì? Có lẽ, Cửu Vĩ Hồ cùng Ma thần cũng gây ra thương tổn cho đối phương, nhưng không phải biểu hiện trên thân thể, mà là hao tổn linh hồn lực của đối phương, đây là lời giải thích duy nhất Cổ Diêu có thể đưa ra.
Cho đến bây giờ hắn vẫn hết sức mờ mịt. Hung hăng mà cắn vào đầu lưỡi, không đau đớn chút nào, nhưng cũng không phải là nằm mộng, nếu như đang nằm mộng mà nói, không thể thanh tỉnh như vậy, hơn nữa đã sớm kinh hoàng mà tỉnh dậy rồi.
Đúng rồi, âm thanh của Cửu Vĩ Hồ, cùng với âm thanh lúc trước hắn thường xuyên nghe được trong mộng “Thả ta ra ngoài!” tựa hồ giống nhau, cùng là một loại. Nói cách khác, lúc ấy cũng không phải là hắn nằm mộng, mà là Cửu Vĩ Hồ trong Tiêu Dao giới kêu gọi.
Bây giờ, hắn cũng không phải là đang ở trong mộng cảnh, Cổ Diêu chỉ có thể tin tưởng đây là sự thật. Mặc dù có điểm khó có thể tiếp thụ nhưng cũng phải thừa nhận. Chính mình không biết như thế nào lại đến cái thế giới mội tâm đáng chết này. Hơn nữa gặp phải một Ma thần khủng bố.
Hết thảy chuyện này cùng Thuẩn Vu Tuyền và cung điện cổ quái nọ chắc chắn có liên quan. Bất quá, bây giờ không phải lúc truy cứu việc này. Điều hắn có thể làm chỉ là cầu khẩn. Cầu khẩn Cửu Vĩ Hồ có thể thắng trong trận đấu này. Nếu không mình sẽ bị Ma thần thôn phệ.
Cổ Diêu cẩu khẩn chưa thấy tác dụng. Mà không may mắn là Ma thần linh hồn lực quả thật cường đại hơn, theo thời gian trôi qua, một ma một thú thân hình cũng nhỏ lại, cuối cùng Ma thần cũng chỉ còn cao khoảng mười sáu mười bảy thước, không bằng nửa lúc trước. Mà Cửu Vĩ Hồ chỉ còn chừng mười thước.
Lúc này sự chênh lệch giữa chúng đã hiện ra, kẻ yếu hiển nhiên nhỏ hơn nhiều, nếu cứ theo đà này, Cửu Vĩ Hồ khẳng đinh hao hết linh hồn lực trước.
Nắm chắc thắng lợi Ma thần nhảy sang một bên cười to nói: “Ke ke, Cửu Vĩ Hồ. Cho dù ngươi là thượng cổ ma thú. Cũng không thể đấu lại ta. Hay là thúc thủ chịu trói. Thông minh thì đem tiểu tử nọ giao ra. Ta có thể không huỷ diệt linh hồn ngươi!”
Nếu như có thể đem linh hồn lực của Cửu Vĩ Hồ làm của riêng mà nói, Ma thần có thể thu được lợi ích lớn lao. Hơn nữa nếu thật sự giết chết Cửu Vĩ Hồ mà nói, linh hồn lực của hắn cũng tổn thất phi thường lớn. Vậy nên mới hết lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Cửu Vĩ Hồ không động đậy, so với việc trở thành thuốc bổ cho kẻ khác, thì thà tử chiến còn hơn: “Tào lao, đừng nói nhiều, hươu chết về tay ai còn khó nói!”
Ma thần thấy Cửu Vĩ Hồ không bị dụ, tức giận nói: “ Ngu xuẩn, được, ta trước hết giết chết tên súc sinh nhà ngươi, cùng lắm thì tốn thêm chút thời gian hồi phục như cũ!”
Nói xong hắn lại cầm tam xoa kích trong tay vọt tới, nhưng lần này Cửu Vĩ Hồ không cùng hắn ẩu đả, mà là ngừng cước bộ, bắt đầu lẩm nhẩm.
Ma thần mỉm cười nói: “ Đừng có làm việc ngu xuẩn vô vị nữa, đây chính là thế giới nội tâm của tên tiểu tử đó, bất cứ ma pháp gì cũng đều không dùng được, điểm ấy hẳn là ngươi phải hiểu rất rõ!”
Cửu Vĩ Hồ không để ý đến sự trào phúng của Ma thần, một chuỗi âm phù huyền ảo dày đặc nhanh chóng từ trong miệng nó phun ra, đó là một loại ngôn ngữ kỳ quái vô luận là Tạp Địch đại lục hay là Ma giới đều không có.
Nhìn một quấng sáng màu nhũ bạch từ ngoài thân Cửu Vĩ Hồ dâng lên, Ma thần lúc này mới cực kỳ hoảng sợ, loại lực lượng này tuyệt đối không xa lạ với hắn, thậm chí có thể nói phi thường quen thuộc, hắn sở dĩ bị nhốt tại đây ngàn vạn năm chính là do cái này ban tặng.
“Thần thuật?! Ngươi sử dụng chính là loại thần thuật đáng chết đó?!”
Vầng sáng quanh thân Cửu Vĩ Hồ ngày càng dày đặc: “Không sai, Phong Ma Thánh Chú là do rất lâu trước kia ta ’Đạo’ được từ chỗ Quang Minh thần, cho dù ở bên trong thế giới tinh thần, nó vẫn có hiệu quả như thường!”
Đây không phải là thần thuật bình thường mà các tế tự trên Tạp Địch đại lục sử dụng, mà là kỹ năng của Quang Minh thần, sức mạnh của Quang Minh thần!
“Không, lập tức dừng lại cho ta!” Ma thần như điên lên cầm tam xoa kích hướng Cửu VĨ Hồ đâm tới, nhưng không có tác dụng, quang mang nọ vẫn tiếp tục bành trường, không ngừng bành trướng, cuối cùng hướng thẳng lên trời sáng chói như mặt trời ban trưa, làm người khác không dám ngước nhìn.
“ Phong Ma Thánh Chú!” Sau khi Cửu Vĩ Hồ phun ra bốn chữ, Tiểu mặt trời đó liền nổ tung mãnh liệt, vô số đạo bạch quang nhanh chóng bắn ra, bao phủ cả không gian.
Trong bạch quang Ma thần như khối băng dưới ánh mặt trời vậy, bắt đầu nóng chảy, thể tích nhanh chóng thu nhỏ lại.
“Không, ta không muốn trầm thuỵ (ngủ say) nữa, vĩnh viễn không muốn!” Ma thần lớn tiếng hô, ngàn vạn năm tịch mịch cô độc dài dằng dặc, đủ khiến một kẻ cường đại như hắn cũng cảm thấy sợ hãi, cho dù là Ma thần, tại thời điểm tàn khốc trước mắt cũng chỉ có thể lưu lại mấy lời này, rồi Ma thần liền hoàn toàn biến mất, thân thể khổng lồ cao mười mấy thước cứ như vậy mà chẳng thấy tăm hơi.
Bởi vì trong thế giới nội tâm cũng không giống thật, thị lực không bị ánh sáng mạnh làm ảnh hưởng, Cổ Diêu có thể thấy được cả quá trình kinh tâm động phách.
Trái tim hắn đập thìch thịch, cái tên Ma thần kia đã thật sự bị tiêu diệt rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.