Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 6: Huyễn kiếm thừa ảnh




Từ khi Philip chôm cuốn bí tịch huyễn thuật “Thiên Mị huyễn cảnh” thì khẳng định là tên công tử này họ Hách Liên rồi còn có thêm cô nàng nhìn như dâm nữ kia kêu hắn là “Kiếm ca ca “ thì chắc chắn hắn tên là Hách Liên Kiếm rồi, ai ngờ hắn cũng tới học viện, tới Thần Thánh học viện mà còn kiêu ngạo như vậy, gây chuyện khắp nơi, nhưng mà kì này hắn chạm phải Hạ Hầu Cẩn, xem ra có kịch hay để xem.
Khắp nơi vang lên tiếng nghị luận của các đệ tử càng thêm xác minh thân phận của tên công tử kia.
“Kia là Hách Liên Kiếm, là tam thiếu gia của Hách Liên gia tộc.”
“Vị huynh đài cao to kia xui xẻo quá, đụng phải tên này.”
“Nếu là ta thì ta thà nhẫn nhịn cho qua cho rồi.”
Bởi vì tác phong ra vẻ phô trương, với lại thực lực cũng không tệ lắm, cho nên Hách Liên Kiếm khá có tiếng trên đại lục,dù là ở thần thánh học viện cũng không có ít người nhận ra hắn, còn Hạ Hầu Cẩn thì ngược lại, trước khi đến học viện thì chỉ ở nhà khổ luyện cả ngày cho nên ít ai biết mặt.
Hách Liên Kiếm chính là tên rất sĩ diện mà còn ngay trước mặt ả dâm nữ này càng không thể nào yếu thế, huống chi còn biết bao nhiêu tân sinh, nếu không thì làm sao mà lăn lộn ở thần thánh học viện sau này, thấy đối phương chỉ mang giáo huy bình thường nên thần thái càng kiêu ngạo, nhìn Hạ hầu Cẩn khinh thường :”Ngươi không chỉ không có hai con mắt mà còn thiếu luôn hai cái lỗ tay à , đui còn điếc sao, con gấu ngu xuẩn.” Nói mấy chữ cuối hắn cố nặng từng chữ như muốn sĩ nhục người khác, thânh âm the thé châm chọc.
Ả diễm nữ cũng cười rung hai trái đào :”Gấu ngu, ngươi màu xin lỗi kiếm ca ca đi, hắn đại nhân tất có đại lượng, có thể tha cho ngươi.”
Hạ hầu gia tộc mỗi người đều là mãng hán có tính tình hỏa bạo, điều này hạ hầu Cẩn kế thừa rất tốt nếu mà hắn chịu sỉ nhục thế đó mà còn nhịn thì hắn không phải Hạ Hầu Cẩn.
Hạ hầu Cẩn nổi gân xanh lên cổ , gầm 1 tiếng rồi “xoa nhẹ” hai tay :” Để cho nắm tay của ta xin lỗi hắn.”
“Muốn đánh nhau sao ? Ngu vẫn là ngu mà .” Hách Liên Kiếm khinh thị nói, hai mắt nhìn Hạ hầu Cẩn bắn ra 1 tia dị quang.
Huyễn thật.
Sợ hạ hầu cẩn có hại vả lại có tư thù với Hách Liên Kiếm cho nên Cổ Diêu đang không biết có nên nhắc nhở hay không, nhưng mà trong lòng vẫn băng khoăn.
Quyền của Hạ hầu Cẩn không vì thế mà chậm đi ngược lại còn ác liệt hơn mà bay tới.
“ặc.”
Phải biết Hách Liên gia tộc nổi danh huyễn thuật mà Hách Liên Kiếm cũng có thành tựu nhất định của “Thiên Mị Huyễn Cảnh” , cho nên 18 tuổi mà chưa bao giờ gặp bất lợi, sớm màng tâm kiêu ngạo, lần này vì phàn đoán sai lầm nên kiếm còn chưa kịp rút quyền đã tới cho nên đành dung chuôi kiếm đón đỡ.
“Đương”
Tiếng kim khí va chạm vang lên, Hách Liên Kiếm bay xa cỡ 10 thước đụng luôn vào đám tân sinh phía sau.
Diễm nữ đang cười mặt cũng sượng ngắt lại mà cả đám ngưòi sung quanh cũng vậy, cứ ngỡ vị mặt mày ngu ngu này không mày ai ngờ hắn không chỉ không dễ khi dễ, chẳng những huyễn thuật không có tác dụng mà đem Hách Liên kiếm bắn xa như thế dù là anh kiệt đương thời cũng ít có ai có thể.
Hách Liên Kiếm khó khắn đứng lên, trước mặt không biết bao người, ngay cả trong gia đình luận võ xưa nay hắn cũng chưa bị nhục nhã thế bao giờ, cũng không cần biết tại sao mà huyễn thuật mất tác dụng mà hắn chỉ biết điên cuồng rút kiếm lao lên.
Bảo kiếm ra khỏi võ, vậy không còn là đánh nhau bình thường, có lẽ sẽ vấy máu, mà thực lực cả hai cũng mạnh cho nên có thể sẽ có hại, nên ngay lập tức tân sinh như thú chạy chim bay tránh xa hai người đó ra làm thành 1 bãi đất trống lớn.
Cổ Diêu suy nghĩ 1 chút rồi lui ra dù sao kiểu chiến đấu thuộc cấp bậc này hắn muốn cũng không thể nhúng tay vào, còn Tạp La thì tin tưởng Hạ Hầu Cẩn 10 phần cho nên cũng lui theo Cổ Diêu đứng bàng quan tọa thị.
Mặc dù rời xa nhưng không ai bỏ đi , vì loài người khác động vật chỗ đó, thích coi đấu đá, với lại Hách Liên tam thiếu gia đấu với đệ tử vô danh, càng đáng coi.
Khi mà đạo sư khảo đặc đang muốn ngăn cản 1 có 1 tay đặt lên vai hắn, quay đầu lại hắn thấy 1 vị lão giả, hạc phát đồng nhan, sắc mặt hồng hào tinh nhuận.
Thấy người đó, Khảo Bá Đặc ngạc nhiên:”Phỉ Lý Khắc Tư viện trưởng.”
Vị lão giả này thật chính là viện trưởng của thần thành học viễn Phỉ Lý Khăc Tư.
Phỉ Lý Khắc Tư vuốt cằm nói :”Chờ 1 lát đi, haha, thú vị thật, Thần thánh học viện lâu rồi không có buổi khai giảng náo nhiệt thế này.”
Thú Vị? Khảo Bá Đặc thiêú chút té ngã, hai vị tân sinh đánh nhau trong không khí trang nghiêm của ngày khai giảng, lão nhân gia hắn không nói gì, còn xúi dại đánh tiếp.
Mặc dù đại danh lão ngoan đồng của viện trưởng nổi danh, nhưng mà Khảo Bá Đăc đó giờ vẫn chưa bao giờ chứng kiến qua, dù sao thì viện trường cũng có phong cách thần long thấy đầu không thấy đuôi, dù cho có chủ trì điển lễ cũng là đến muộn, có kỳ này là hắn tới sớm nhất đó, chắc là do thấy người gây chuyện hay sao mới thế, dù sao, ai cũng biết lão viện trưởng này thích nhất xuất hiện ở thời khắc đặc biệt này mà.
Bất quá , lão là viện trưởng, phải nghe thôi.
Kiếm của hách Liên kiếm rất kỳ quái, nhìn thì như 1 nhìn nữa hóa hai, ba rồi bồn thanh, sau đó làm người hoa cả mằt, nhưng rõ ràng chỉ có 1 thanh mà thôi.
“Huyễn Kiếm - Thừa Ảnh, có ý tứ không ngờ Hách Liên gia tộc cho hắn thanh kiếm này, có cái hay coi rồi.” Phỉ Lý Khắc Tư thấy cảnh đó cứ như thấy đồ chơi mới, tỏ vẻ rất là vui vẻ, dáng vẻ của một tiểu hài từ.
Nghe xong lời của hắn, Khảo Bá Đặc mém xĩu lần hai.
Có danh là Huyễn kiếm, Thừa Ảnh chính là 1 trong những binh khí hàng đầu trên đại lục, thuộc Hách Liên gia tộc, kẻ bị Thừa Ảnh công kích sẽ sinh ảo giác khi nó được người biết huyễn thuật dùng, nếu thân kiếm có đầu khí, tác dụng càng lớn.
Thừa ảnh xuất chiêu cục diện càng bất hảo, vậy mà viện trường còn kêu hay, Khảo Bá Đặc không biết cười hay khóc.
Mặc dù theo lý mà nói viện trưởng cản hắn thì hắn không cần có trách nhiệm nhưng mà đã có mấy lần rồi, tình huống cũng thế này, chuyện xong xuôi, Phỉ Lý Khắc Tư phủi đít dong mất tích, tất cả tàn dư hậu quả đều quăng lên lưng đạo sư, nghĩ vậy, Khảo Bá Đặc thầm kêu khổ, ngầm vận đấu khí, tới thời khắc quan trọng mặc kệ lão, cứ đi can thiệp cho chắc cú.
Tân sinh điển lễ là do hắn làm chủ, chỉ cần có vấn đề gì thì hắn cũng bị chê cười trước.
Theo sự di động của Hách Liên Kiếm, từng đạo ngũ thải quang màng trên thân kiếm bay ra, bóng kiếm càng lúc càng nhiều, cuối cùng là phô thiên cái địa, vô số đấu khí khác nhau bay ra từ trường kiếm hướng Hạ hầu Cẩn mà công kích.
=======
Nghe đồn bom đạn đang oanh tạc bên mình thành bong bóng xì hơi roài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.