Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 5: Xà hạt độc nữ




<@chương trước quên ghi tên tiếng anh của nhân vật nữ tuớc, Địch Lệ Nhã: Liya>
Không lâu sau thì cũng đến phiên Đông Phương Lộ lên đấu, nàng đã cải trang, che dấu dung mạo thật sự của mình nhưng mà mái tóc đỏ của nàng thì lại không có cải biến, mái tóc của nàng tung bay tựa nhu một ngọn lửa cháy hừng hực.
Màu tóc này không phải là nhiều nên lập tức hâp dẫn nhiều sự chú ý.
" Hị hị, cũng là một mái tóc màu đỏ giống ta." Ác ma nữ tước Địch Lệ Nhã cũng cảm thấy hứng thú, hơn nữa cô gái này hình như chính là bạn của Cổ Diêu, vì thế nàng cũng chú ý.
"Isaac, tiểu nữ hài nhân loại kia so với ta thì ai xinh đẹp hơn?"
Một thị vệ từ trong đám người đi ra nhưng hắn lại không dám nhìn xuống Địch Lệ Nhã, sợ rằng sẽ bị ma lực của nàng hấp dẫn.
"Địch Lệ Nhã nữ tước, cần gì phải so sánh chứ, nhân loại kia chỉ là một tiểu hài tử còn chưa dứt sữa mà thôi, có được một phần mười tư vị của một người phụ nữ đã là tốt lắm rồi, nếu so sánh với ngài thì chẳng khác nào ánh lửa so với ánh trăng cả, ngài chính là Thâm Uyên đệ nhất mỹ nữ, à không Ma Giới đệ nhất mỹ nữ!"
Ngả Tát Khắc đương nhiên sẽ không dại dột đắc tội Liya, nếu không hắn sẽ có kết quả rất thê thảm, và quả thật thì hắn cũng không có nói dối, so với Đông Phương Lộ thì Địch Lệ Nhã quyến rũ hơn rất nhiều, giống như là mật đào, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn cắn một cái.
Địch Lệ Nhã cười đắc ý, những câu nói loại này nàng nghe mãi mà vẫn không thấy chán.
" Xem ra có chút đau đầu đây, cô gái kia đi cùng diêu cổ, có thể là bạn gái của hắn hay không?"
Ngả Tát Khắc không bỏ qua cơ hội nịnh nọt:" Địch Lệ Nhã nữ tước, chuyện này thì không cần phải lo lắng, với sức quyến rũ của ngài, thì không nam nhân nào có thể kháng cự lại được, nhất định kẻ đó sẽ tình nguyện quỳ gối dưới váy của ngài thôi!"
Địch Lệ Nhã nghe vậy thì cười rộ lên, lúc này thì trận đấu ở giữa sân cũng đã bắt đầu.
Đông Phương Lộ đấu với một tên ma tộc có bốn tay. Chủng tộc này có đặc điểm vô cùng dễ nhận ra, là một chuyên gia sử dụng vũ khí trời sinh. Vì sao? Đơn giản hắn có bốn tay, gấp đôi so với người bình thường, cho dù là dùng vũ khí gì cũng khiến cho đối thủ chống đỡ khó khăn hơn.
Làm chiến sĩ bốn tay có thể đồng thời huy vũ hai thanh hoặc bốn thanh đao kiếm, làm xạ thủ, hai tay cầm cung hai tay cầm tên có thể bắn ra liên hoàn tiễn, làm kỵ sĩ đồng thời có thể sử dụng hai thanh trường mâu hoặc trường thương.
Nhưng tên tham gia thi đấu này không sử dụng đao thương kiếm côn, cũng không phải là cung tên, mà là ám khí.
Vừa lên lôi đài là bốn tay của hắn đã liên tiếp phóng ra vô số ám khí, bắn về phía đối thủ.
Tội nghiệp, đối thủ của hắn chính là thành viên của gia tộc nổi tiếng khắp Tạp Địch đại lục về ám khí, sử dụng ám khí trước mặt Đông Phương Lộ chẳng khác nào múa búa trước mặt Lỗ Ban.
Đông Phương Lộ chỉ có hai tay nhưng khi vung lên thì từng đạo ám khí bay ra , đánh rớt toàn bộ ám khí của đối phương, còn tên bốn tay xui xẻo kia thì đã biến thành một con nhím. Cả lôi đài lại oanh động, đây lại là một cao thủ của nhân loại, nhưng mà nàng đi chung với người lúc nãy đánh bại tên dã man nhân kia nên cũng không kỳ quái lắm.
"Mãn Thiên Tinh đấu khí, gia tộc Đông Phương, nữ hài này chính là Đông Phương Lộ." Hắc bào lão phụ lập tức đưa ra phán đoán.
Thuần vu tuyền nhíu mày:" gia tộc Đông Phương cũng có người đi đến ma giới, xem ra có chút phiền toái."
Nàng sớm nhìn ra Đông Phương Lộ không phải là người bình thường. Nhưng không thể nào nghờ được Đông Phương Lộ cũng là một thành viên trong bát đại cổ tộc. Đông Phương Lộ lại là 'cục cưng' của gia tộc Đông Phương, hạ độc trên người nàng chẳng khác nào đắc tội với cả gia tộc Đông Phương, Thuần Vu Tuyền lâm vào trầm tư.
Ma Giới Tranh Bá Chiến là nơi tụ họp của của cường giả, lại có được phần thưởng là lời mời chào của các phe cánh, Cổ Diêu và Đông Phương Lộ nhất kích hạ địch khiến cho sự chú ý lên người họ càng tăng thêm nhiều, với thực lực của họ thì chắc chắn là tên phải có trong danh sách chiêu mộ ròi, nhưng kỳ quái chính là chủ sự cũng không có đưa ra tư cách trúng tuyển, thế nên bọn họ vẫn tiếp tục chiến đấu.
Đến phiên Thuần Vu Tuyền ra trận thì khán giả lần nữa kinh diễm. Nàng xuất ra quang mang ngũ sắc, quang mang bao quanh bên ngoài khiến cho nàng tựa như là tiên nữ giáng trần, nhưng ẩn ở bên trong của vẻ đẹp mê người này chính là sát khí đáng sợ.
Đối thủ bị thải hà quang mang bao phủ kêu lên thảm thiết, đang sống sờ sờ mà bị tan thành một đống huyết thủy hôi thối, khán giả chứng chiến quá trình như thế thì lông mao cũng dựng đứng.
Sợ rằng ngay cả chủng tộc sử dụng độc thuật tốt nhất của ma giới là Troy, khi đứng trước mặt nàng cũng cảm thấy mặc cảm.
Thuần vu tuyền. Quả thật là một nữ nhân ngoan tâm thủ lạt. Độc Nhược Xà Hạt!
" Thật là một đôi mắt đẹp!" Địch Lệ Nhã ngồi trong sương phòng của khách quý cảm thán, nhưng nàng cảm thán lại chính là đôi mắt của Thuần Vu Tuyền. Nữ tước thở dài, nói ra một câu khiến cho bọn thị vệ ớn lạnh:" Thật là muốn đoạt lấy cặp mắt kia quá!"
Địch Lệ Nhã trước đây đều hoàn toàn tự tin đối với bất kỳ vị trí nào trên cơ thể mình, nhưng khi chứng kiến đôi mắt của Thuần Vu Tuyền thì nàng cũng cảm thấy tự ti.
Thật sự ở người phụ nữ, đẹp nhất không phải là ngực, mông, tay, chân hoặc là các vị trí bí ẩn, mà là đôi mắt.
Một đôi mắt đẹp có thể cho nữ nhân nội hàm, mang đến khí chất, nó có thể nhắn nhủ được các sắc thái tình cảm phức tạp mà các vị trí khác đều không thể diễn tả được, đôi mắt chính là bộ phận quan trọng nhất của nữ nhân.
Không thể thấy được dung mạo sau lớp diện sa nhưng Địch Lệ Nhã có cảm giác được mình đã bại trận dưới đôi mắt kia rồi.
Bộ phận đẹp nhất, quan trọng nhất đã bị người khác chiếm thượng phong một cách tuyệt đối, điều này khiến cho Địch Lệ Nhã nổi lên cảm giác ghen ghét từ tận đáy lòng, hận không thể cướp lấy làm của riêng. Nàng có thể bỏ qua cho người nào thực lực mạnh mẽ hơn mình, nhưng lại tuyệt đối không thể bỏ qua cho người nào đẹp hơn và có sức quyến rũ hơn nàng.
Có thể khiến cho ma giới đệ nhất mỹ nữ ghen ghét, xem ra cũng chỉ có mỗi Thuần Vu Tuyền.
Tiếp theo vị hắc bào lão phụ được Thuần Vu Tuyền gọi là bà bà càng khiến cho khán giả kinh hãi hơn, nàng căn bản chỉ đứng yên nhưng đối thủ lại ngã gục xuống, sống chết không rõ, và giành được phần thắng.
Những người đi cùng Thuần Vu Tuyền cũng thể hiện thực lực, khán giả kinh ngạc không ngừng, trong lôi đài này tại sao lại xuất hiện nhiều cao thủ của nhân loại như thế chứ, đây quả là một hiện tượng hiếm thấy vô cùng.
Sau khi Thuần Vu Tuyền đấu xong thì không còn ai khiến cho Địch Lệ Nhã cảm thấy hứng thú, cho đến khi trận đấu cuối cùng trong ngày kết thúc, Địch Lệ Nhã đứng dậy:" Ngày mai, an bài cho Diêu Cổ và nữ nhân dùng độc kia quyết đấu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.