Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 3: Ma vương




Sáng hôm sau, khánh điển mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Yêu nguyệt công chúa long trọng bắt đầu, cả ma cung giăng đèn kết hoa. Trang hoàng giống như chuẩn bị ngênh đón tân nương.
Sinh nhật lần thứ hai mươi của Ác Ma là vô cùng quan trọng, nó cũng giống như là lễ thành nhân khi tròn mười tám tuổi của nhân loại vậy.
Ác Ma là sinh vật có trí tuệ cao, tuy có kém hơn loài người một chút, vì thế quá trình phát dục cũng chậm hơn một chút, cho nên hai mươi tuổi mới coi như là thành thục. Nhưng mà một ác ma thiếu nữ có được một lễ mừng sinh nhật thứ hai mươi long trọng như thế này sợ rằng là chưa từng có ai như thế.
Buổi sáng của hôm đó là nghi thức cúng tế ma thần, lễ thành nhân hai mươi tuổi của quý tộc ở a giới đều cũng tế ở điện ma thần, hy vọng có thể được ngài che chở, cũng giống như là nhân loại ở tạp địch đại lục khi tổ chức lễ thành nhân khi mười tám tuổi thì mời tế ti đến để tẩy lễ, và hướng về quang minh thần để cầu nguyện, đây là đãi ngộ chỉ thuộc về tầng lớp quý tộc, bình dân không thể nào có được.
Nghi thức cúng tế do hắc ám tế ti chấp chưởng, Cổ Diêu thì không thể tham dự nghi thức long trọng này, trong khánh điển của yêu nguyệt công chúa địa vị của hắn quá thấp, có thể đến được ma cung đã là vinh hạnh lắm rồi. Đương nhiên Cổ Diêu cũng không có tí hứng thú nào đối với cô công chúa kia, hắn đến đây là vì Hàn Đan, nếu như không có việc thì gì hắn không cần đến đây, tốt nhất là để dành thời gian chuẩn bị cho hành động của mình.
Cả buổi sáng Cổ Diêu đã tìm được không ít thông tin về HUyết bảo, bởi vì Dracula là một hấp huyết quỷ cô tịch và lãnh ngạo, cho nên trong huyết bảo của hắn ngoại trừ hắn ra thì chỉ có được vài thủ vệ, quả gia và các hạ nhân mà thôi, Dracula thậm chí là không có bất kỳ người thân nào.
Tối hôm qua Cổ Diêu phát hiện ra được các thủ vệ cũng chỉ có thực lực tầm thường mà thôi, hạ nhân thì càng không cần phải nói đến rồi, nói cách khác, uy hiếp chính thức trong huyết bảo chỉ là một mình Dracula mà thôi.
Dracula nổi tiếng khắp ma giới với Hấp Huyết Đại Pháp, Cổ Diêu cũng đã từng chứng kiến qua sự lợi hại của nó, vì thế, nếu có thể tránh được hắn là quá tốt.
Cũng giống như các hấp huyết quỷ khác, Dracula cũng thích ẩn náu ban ngày, ban đêm mới xuất đầu lộ diện. Có khi khi màn đêm vừa buông xuống là hắn ra khỏi cửa, đến chừng nửa đêm là về, cũng có khi là đến gần bình minh mới về. Có thể nhận ra được hắn là một người tâm tình tĩnh lặng. Tóm lại, tám chín phần mười là Dracula sẽ ở huyết bảo vào ban ngày, tốt nhất là không nên đi vào lông nhông vô đó vào thời gian này.
Mà thời cơ tốt nhất cũng chính là ngày cuối cùng của khánh điển. Đó cũng là đêm yến hội trong sinh nhật của Katherine, là phần quan trọng nhất của khánh điển. Dracula dù rất cô tịch, không thích giao thiệp với người cũng nhất định sẽ đến. Hơn nữa khánh điển sẽ bắt đầu từ tám giờ và duy trì liên tục đến tận hai giờ đêm mới chấm dứt, tổng cộng có hơn năm giờ, đủ thời gian để hành động.
Giữa trưa là lúc các tân khách dâng lễ vật lên để chúc phúc, thời gian của yến hội vừa là thời gian để bọn họ đến phải phỏng yêu nguyệt công chúa và cũng là cơ hội để giao tiếp với nhau.
Sáng ngày thứ hai, tất cả khách nhân lại một lần nữa tập trung trong hội trường lớn của ma cung. Lần tập trung này vốn không được an bài trước, tất cả mọi người đều không rõ nguyên nhân. Đang thảo luận sôi nổi, chỉ chấm dứt thảo luận khi có một người đến.
Đó là một người tản ra khí tức tà ác khắp thân thể, là môt ác ma khiến cho người khác hít thở khó khăn, đường nét của khuôn mặt sắc bén mà kiên nghị, ánh mắt lạnh lùng, lợi hại như ưng, thần thái không giận mà uy, hắn không tính là cao lớn nhưng khiến cho người ta có cảm giác như bị núi đè, không thể nào tránh khỏi cảm giác này được.
Tiếng bàn luận chấm dứt, trong hội trường mỗi người đều không hẹn mà cùng im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bọn họ cảm nhận được một áp lực vô hình, một cảm giác kính sợ dâng lên từ trong tận đáy lòng.
Phải biết rằng tất cả những người ở đây đều là cao thủ một phương, quen với sóng to gió lớn, có thể khiến cho bọn họ tôn kính và e ngại như thế thì không còn ai khác ngoài một người - Ma Vương!
Người này chính là đế quân của thâm uyên, là người nắm giữ quyền sinh tử của vô số người, Ma Vương Tà Khôi!
Tại Thâm Uyên, hắn chính là biểu tượng của quyền lực, không ai dám khiêu chiến quyền uy.
" Cảm tạ các vị đã đến đây để tham dự khánh điển tròn hai mươi tuổi của Katherine." Tà Khôi từ từ mở miệng, thanh âm của hắn trầm thấp và khàn khàn, lại đầy ắp từ tính, và có một sự uy nghiêm không thể kháng cự được.
" Trong số lễ vật của ngày hôm qua Katherine có nhận được một vật này." Vừa nói chuyện hắn vừa mở lòng bàn tay ra, trong đó là một thanh ngọc trụy có hình con gà. Đó là một thanh tiểu ngọc trụy rất là tinh khiết, bóng loáng, không có chút tì vết, ngay cả ánh phản quang cũng rất là nhu hòa.
Nhưng đáng tiếc là ngoại trừ xinh đẹp ra thì nó không có bất kỳ công dụng nào, tất cả mọi người đều nhìn qua nhiều loại bảo vật cho nên có thể nói là hành gia, nên có thể dễ dàng kết luận được nó không phải là bảo vật có công dụng đặc thù gì.
Thái Lặc hơi ngẩng người một chút, rồi đột nhiên khẩn trương, thanh ngọc trụy đó không phải là lễ vật mà Cổ Diêu đưa cho hắn sao?
Sắc mặt của Tà Khôi không có chút thay đổi, hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ trong đầu hắn lúc này, trước sau không thể nhận ra được là hỉ hay nộ. Thái Lặc thấy thế thì càng bất an, chẳng lẽ yêu nguyệt công chúa cũng là một nữ nhân hiện thật, nhìn thấy lễ vật này nên cho rằng đây là một đại sỉ nhục, báo lên cho ma vương.
Nói cũng đúng, nàng đường đường là một công chúa, đã từng gặp qua vô số trang sức vừa xinh đẹp vừa hữu dụng, thì làm sao lại có thể để vào mắt thanh tiểu ngọc trụy này chứ.
Thái Lặc phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn là đã xem yêu nguyệt công chúa như là một quý tộc bình thường để đánh giá.
Ma vương rất thương yêu công chúa, điều này thì ai ai cũng biết, nếu đúng như dự đoán, Katherine báo lên cho ma vương thì hành vi này chẳng khác nào là xem thường ma vương, hậu quả thật là không thể nào tưởng tượng được.
Bởi vì lúc đầu hắn căn cứ vào tâm lý của phụ nữ để phân tích, có cảm giác thanh tiểu ngọc trụy này cũng rất tốt, Katherine hẳn là sẽ thích, vì vậy nổi lên dã tâm, nói là thanh tiểu ngọc trụy này là do mình tặng, nên bây giờ muốn quy trách nhiệm cho Cổ Diêu cũng không được nữa rồi.
Thái Lặc vốn nghĩ rằng, nếu như Katherine không thích nó thì cũng chỉ thuận tay ném đi thôi ai ngờ nàng lại nói lại cho ma vương điện hạ, bây giờ quả thật là đại họa lâm đầu rồi, nghĩ đến đó thì mồ hôi lạnh trên trán hắn tuôn ra như suối, nói không nên lời.
Muốn điều tra ra ai là người tặng lễ vật cũng không có khó khăn, hơn nữa lúc này đang ở trước mặt của ma vương thì Thái Lặc làm sao mà dám phủ nhận, hơn nữa lúc này đang trong thời gian khánh điển, cho dù ma vương có tức giận thì cũng không có muốn thấy máu trong ngày này, nhiều nhất cũng chỉ là phạt nặng hoặc là tước chức mà thôi. Nghĩ đến đó thì Thái Lặc thu hết can đảm bước ra:" Ma vương điện hạ, đây là do hạ quan dâng lên."
Tà Khôi nhìn Thái Lặc một cái, ánh mắt của hắn tựa hồ như là vật chất, đâm thẳng vào sâu trong linh hồn của thái lặc:" Tốt lắm, thái lặc, ngươi quả thật là biết chọn lễ vật!"
Mặc dù nghe như thế nhưng đa số những lời này đều là châm chọc, hầu như tất cả mọi người đều cho là như thế, mà lúc ma vương nói ra những lời này thì cũng đừng nghĩ là hắn tán dương người khác, bởi vì hắn hầu như là không có tán dương người khác.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Thái Lặc quá ngu xuẩn, tại sao lại dâng lên một vật vô giá trong một khánh điển quan trọng như thế này chứu. Sắc mặt của nữ tước Địch Lệ Nhã cũng rất là khó coi, Thái Lặc là thủ hạ của nàng, hắn làm thế là cũng ảnh hưởng đến thành ngân nguyệt.
Hai chân Thái Lặc mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cũng không ngại trước mặt có bao nhiêu người, run rẩy cầu xin:" Xin lỗi ma vương điện hạ, là hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết!"
Diêu Cổ ơi Diêu Cổ, ngươi hại chết ta rồi!
Duy Cương thấy thế thì hả hê, lão gia hỏa Thái Lặc kia không phải rất là khôn khéo sao, sao lần này lại ngu như thế chứ, nếu như ma vương giáng tội cho hắn thì không cần phải tốn sức mà vẫn diệt được tử địch, thật là quá tốt mà.
Một cổ lực nhu hòa từ dưới đất truyền đến, Thái Lặc bị nâng đứng dậy, Tà Khôi vẫn không nhanh không chậm nói:" Đáng chết cái gì, ta đang muốn thưởng cho ngươi đây, Katherine nói là nàng rất thích lễ vật này!"
" Hả?" Thái Lặc không biết là mình có nghe nhầm không nữa, nhưng mà thấy khóe miệng của Tà Khôi có chút tiếu ý, mới biết được là hắn đang đùa.
Phải biết rằng sắc mặt và thần thái của ma vương luôn không thay đổi, cho dù là người trong ma cung cũng rất ít khi nào thấy được hắn cười, điều này chứng tỏ hắn rất là hài lòng.
Mọi người cũng có cảm giác kỳ quái, nghe nói là công chúa Katherine sống trong cung không hề vui vẻ. Ma vương vắt hết óc ra cũng không thể nào làm nàng vui vẻ lên được, trong ma cung có vô số bảo vật, mà Katherine chưa từng dòm ngó qua lần nào, không ngờ rằng lễ vật này của Thái Lặc có thể làm cho nàng vui.
Câu nói trước đó của ma vương không phải là châm chọc, mà quả thật là hắn cao hứng vì Katherine vui vẻ.
Tâm tình của Thái Lặc đang từ dưới địa ngục bay vèo một cái lên tận thiên đường, vẫn còn có chút hồi hộp trong lòng, mồ hôi lạnh vẫn còn trên sống lưng.
Tâm tình của Tà Khôi hiển nhiên là vô cùng tốt đẹp, khẩu khí của hắn nhu hòa hiếm thấy:" Thái lặc, ngươi nghĩ thế nào khi tặng lễ vật này cho Katherine?"
Tránh khỏi tai kiếp rồi nên đầu óc của Thái Lặc cũng linh hoạt trở lại, nhanh chóng đáp:" Ma vương điện hạ, là thế này, thanh ngọc trụy kia không hề có chút tỳ vết nào, cũng giống như là công chúa Katherine xinh đẹp và hồn nhiên, vì thế hạ quan nghĩ rằng thanh tiểu ngọc trụy kia rất phù hợp để làm lễ vật."
" Nói hay lắm!" Tà Khôi đại duyệt, vuốt cằm nói:" Thái lặc, ngươi quả là người tinh mắt, Địch Lệ Nhã, thuộc hạ của ngươi quả thật là làm tốt lắm."
Thuộc hạ của mình được chính miệng ma vương tán dương, sắc mặt của Địch Lệ Nhã rạng ngời, mà sắc mặt của Duy Cương thì lại vô cùng khó coi.
Thái Lặc vội khiêm nhường vài câu, nhưng trong lòng vô cùng mừng rỡ, có thể được ma vương ưu ái, tiền đồ say này nhất định sẽ vô cùng thuận lợi, một bước lên mây rồi, nếu như may mắn thì còn có thể được phong tước nữa.
Hắc, thật là một thu hoạch ngoài ý muốn, lúc này Thái Lặc lại cảm thấy cảm kích Cổ Diêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.