Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 21: Tâm bệnh




"Tiểu thư gần đây sao sao đó, luôn hồn vía để ở đâu đâu?"
"Đúng vậy, có lúc nhìn về nơi xa xăm mà ngẩn người, rồi có khi vô duyên vô cớ ngồi cười một mình, rồi lại nghiến răng nghiến lợi!"
"Ay da, không phải là bị trúng tà chứ?"
"Phi phi phi, đừng có ăn nói bậy bạ, ta đoán chắc là có liên quan đến chuẩn cô gia, từ sau khi hắn người khỏi thì tiểu thư cả ngày mất hồn, chắc chắn là đang nhớ đến chuẩn cô gia rồi!"
"Uh, đúng, nhất định là thế, ngươi xem chiếc vòng tay trên tay của tiểu thư kìa, trước đây chúng ta chưa từng thấy nó, nhưng từ sau khi trở về là đã có, đây nhất định là tín vật đính ước của tiểu thư và chuẩn cô gia rồi!"
"Hì hì, không sai, ta cũng nghĩ thế, đúng rồi, chuẩn cô gia làm gì? Hắn định lúc nào mới đến rước tiểu thư đây? Nếu hắn trở về thì hắn sẽ làm gì?"
" Ta cũng không phải là chuẩn cô gia thì làm sao mà biết được! Nhưng theo tính cách của tiểu thư thì chỉ cần nàng thích ai thì sẽ không để ý đến chức nghiệp của người đó!"
Ở trong mân côi tiểu tạ, hai tỳ nữ tiểu Thúy và lan tâm đang ngồi khua môi mua mép.
Còn lúc này thì Đông Phương Lộ đang ngồi ở trong khuê phòng, đang ngồi nhìn vào chiếc vòng tay đến nỗi xuất thần.
Cũng không biết là đã qua bao lâu nàng mới thanh tỉnh lại.
Như vậy là sao? Ngay cả Đông Phương Lộ cũng cảm thấy giật mình về tình huống khác thường của mình, cái đồ lưu manh kia, hắn đi rồi mà bóng dáng của hắn vẫn còn mãi, đuổi cũng không đi.
Lúc đầu Đông Phương Lộ vốn tưởng rằng tình huống như vậy chỉ duy trì một hai ngày mà thôi, nhưng chớp mắt đã bảy tám ngày rồi, tình hình vẫn không hề cải thiện chút nào.
Tâm lý của nàng vừa phiền não vừa là bối rối, lại mang theo một chút ngọt ngào,đó là một loại cảm tình phức tạp nói không nên lời, Đông Phương Lộ cho tới bây giờ chưa từng nếm thử qua, nàng luôn là một nữ hài rất thẳng thắng.
Khuôn mặt Cổ Diêu đột nhiên lại hiện lên trước mặt, khóe miệnh nhếc lên tựa như đang mỉm cười.
Nếu như là lúc trước thì nụ cười này sẽ được Đông Phương Lộ xem như là hành vi vô lại, hạ lưu. Sắp chuẩn bị làm chuyện bất lương, nhưng lúc này thì nàng lại rất muốn chứng kiến chủ nhân của nụ cười này.
Đông Phương Lộ vuốt mái tóc màu hồng của mình, đột nhiên nổi trận lôi đình, vỗ mạnh lên bàn tựa như là muốn xé tan bóng ảnh của Cổ Diêu:"Đồ lưu manh, tránh xa ta ra một chút, đừng có quấn lấy ta!"
Nhưng bóng dáng kia vẫn hoàn hảo như cũ, bởi vì hắn không phải ở trước mặt nàng. Mà là ở trong lòng của nàng, không ai có thể dễ dàng xóa bỏ đi hình bóng trong lòng mình.
Nữ tỳ tiểu thúy thấy thế thì lo lắng nói:" Ngươi xem, tiểu thư lại thế nữa rồi, nếu như cứ tiếp tục như thế thì chắc tiểu thư sẽ phát điên quá!"
Lan Tâm cũng nói:" Đúng vậy, chuẩn cô gia lúc nào mới trở lại đây!"
" Các mỹ nữ đang nói chuyện chi chi?"
Đột nhiên một thanh âm của nam tử vang lên bên tai khiến các nàng giật mình. Theo phản ứng tự nhiên mà quay đầu lại, chỉ thấy Cổ Diêu đã đứng đó.
Bởi vì lần trước Đông Phương Lộ trực tiếp đưa Cổ Diêu vào trong mân côi tiểu tạ cho nên các thủ vệ bên ngoài cảm giác người này và tam tiểu thư có quan hệ không tầm thường, nói không chừng chính là thừa long khoái tế, cho nên lần này cũng không ngăn trở trực tiếp cho hắn đi vào.
Vỗ vỗ ngực, tiểu thúy tựa hồ như còn chưa bình tĩnh lại:" Ay da, chuẩn cô gia, thật là dọa người mà, coi chừng dọa chết người đó!"
Lan Tâm tiếp lời:" Nhưng mà chuẩn cô gia ngươi đã đến rồi, tốt rồi, tiểu thư nhớ người đến phát điên rồi đấy, chúng ta cũng rất lo lắng !"
Cổ Diêu như lạc vào sương mù:" Chuẩn cô gia, ai là chuẩn cô gia?"
Tiểu thúy chớp chớp mắt:" Ôi chao, chuẩn cô gia. Người còn..."
Nói tới đây tiểu thúy ngừng lại. Bời vì Lan Tâm nháy mắt ra hiệu cho nàng, nếu chuẩn cô gia không muốn thừa nhận thì cũng đã nói lên bọn họ còn muốn giữ bí mật, ngàn vạn lần đừng nhiều lắm miệng, để tránh chọc giận tiểu thư, nếu không thì sẽ phiền toái đây.
Sắc mặt của tiểu thúy liền biến đổi:" Xin mời vào, tiểu thư đang chờ ở bên trong."
Ánh mắt mập mờ của hai tỳ nữ làm cho Cổ Diêu có cảm giác khó hiểu, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, thong thả đi vào phòng Đông Phương Lộ.
Sau khi rời thánh vực , hắn liền lập tức đến Linh Tiểu quận, Đông Phương Lộ chính là một trong những người hắn tìm kiếm sự giúp đỡ, lần này đi ác ma đảo, hiển nhiên không thể thiếu nàng rồi.
Đến đi đến phía sau nàng, Đông Phương Lộ cũng không cảm giác được, Cổ Diêu nhíu mày, tính cảnh giác của nàng vốn không kém như thế.
Hắn vỗ nhẹ lên vai nàng một cái:"Uy!"
Đông Phương Lộ đờ đẫn quay đầu lại, khi nhìn thấy Cổ Diêu thì ánh mắt chợt tập trung lại, lui về sau vài bước, chỉ vào hắn run giọng nói:"Ngươi, ngươi."
"Ta thì sao?" Biểu tình tựa hồ như là gặp quỷ của nàng khiến cho Cổ Diêu nghi hoặc, nữ tỳ kỳ quái còn đỡ, không ngờ chủ nhân cũng như thế.
Đông Phương Lộ có chút khẩn trương:"Ngươi sao lại ở chỗ này!?"
" Cô không phải đã nói, lúc rãnh rỗi đến linh tiểu quận tìm cô sao? Bây giờ ta rãnh rỗi, bởi vậy liền lại đây rồi, bất quá - - " Cổ Diêu nói đến đây thì ngữ khí gập lại nói:" Xem ra ta không giống như là rất được hoan nghênh!"
Đông Phương Lộ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh:"Không có, chỉ là ngươi làm ta giật mình thôi, ai kêu ngươi vô thanh vô tức mà tới!"
Lời nói tuy có chút tức giận, nhưng lại bao hàm cả sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
Cổ Diêu nói:"Cái gì mà vô thanh vô tức hả? Ta vào phòng không có dùng đến khinh công, cô hẳn là phải biết chứ, đang nghĩ cái gì mà xuất thần vậy?"
"Không cần ngươi quản!" Khuôn mặt xinh xắn của Đông Phương Lộ chợt nóng lên, nàng dĩ nhiên không thể nói là vừa rồi ta đang nhớ đến ngươi, có đánh chết nàng cũng không thể nói ra như thế.
Cổ Diêu thấy thế thì lại càng cảm thấy khó hiểu, có cần kịch liệt vậy không? Xem ra không thể nào hiểu được phụ nữ.
"Ta mang tới một tin tức tốt!" Cổ Diêu cười nói:" Cô nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!"
Bây giờ tâm tình của hắn rất tốt, bởi vì biết được Đoan Mộc Tình vẫn còn sống, nhờ vào quẻ bói của vạn sự thông.
Lão chính là một chiêm bặc sư cấp bậc thiên nhãn, hơn nữa Cổ Diêu cũng đã tự chứng kiến sự thần kỳ của vạn sự thông.
Nếu như lão đã đoán như thế thì nhất định sẽ có ngày mình và Đan Đan sẽ gặp lại.
A, lại là cái bộ dáng tươi cười thế này! Đông Phương Lộ cắn đôi môi anh đào:" Này, lưu manh, ngươi có thể đừng cười nữa được không?
Nữ nhân này đúng là vô cớ gây rối, Cổ Diêu không biết nên khóc hay cười:" Cười hay không là quyền của ta mà Tam Tiểu thư, chẳng lẽ cô e ngại điều này sao?"
"Ta mặc kệ, tóm lại ngươi không được cười, tuyệt đối không được cười!" Đông Phương Lộ nói xong liền tiếp:" Tin tức gì mà tốt?"
" Đoan Mộc Tình vẫn chưa chết!"
Đông Phương Lộ nhất thời đá văng ảo não trong lòng lên tận chín tầng mây:" Cái gì, ngươi nói gì!?"
"Ta nói, Đoan Mộc Tìnhkhông chết!" Cổ Diêu nhấn mạnh từng chữ, lập lại một lần nữa.
"Ngươi làm sao biết được?"
Cổ Diêu mỉm cười nói:" Không cần biết tại sao ta lại biết được, tóm lại ta có thể khẳng định, cô cũng biết ta luôn luôn đều là thần thông quảng đại mà!"
Đông Phương Lộ lập tức nói:" Vậy nàng đang ở đâu?"
"Địa điểm cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng đó hẳn phải là một không gian khác, ý ta nói là nơi đó và tạp địch đại lục là hai không gian khác nhau, giống như là địa hạ thành vậy, mà cửa vào của nó hẳn phải là ở trong ác ma hải vực!"
" Ngươi nói chính là các sự kiện mất tích ly kỳ của ác ma hải vực, tất cả đều là do bị không gian liệt phùng kia hút vào?" Đông Phương Lộ cũng không phải là ngốc, nàng lập tức hiểu được ý của Cổ Diêu.
Cổ Diêu gật đầu nói:" Đúng thế, những đội thuyền lúc trước bị mất tích ở ác ma hải vực hẳn là đã bị hút vào không gian không biết tên kia!"
" Nếu thế thì còn chờ gì nữa?" Đông Phương Lộ còn sốt ruột hơn cả Cổ Diêu, nàng là một cô gái dễ xúc động, Đoan Mộc Tình bỏ đi cũng chỉ vì nàng, trong lòng nàng vô cùng áy náy, nghe được tin này nàng không thể nào chờ được nữa.
" Đừng có gấp, trước hết, cô phải biết rằng, những người đi vào không gian kia chưa từng có người trở về!"
Cổ Diêu từ từ nói:" Sau khi đi vào đó, có lẽ chúng ta cũng sẽ giống như họ không thể trở về được, từ nay về sau cô không thể gặp lại thân nhân, bằng hữu của mình được nữa, chỉ có thể sống ở thế giới kia, cho đến chết! Ta chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, không cần phải lo lắng chuyện gì, nhưng cô thì lại khác, có cần phải cân nhắc không?"
Cổ Diêu hy vọng có được sự giúp đỡ của Đông Phương Lộ nhưng cũng không muốn bắt buộc nàng.
"Không cần!" Đông Phương Lộ hít sâu một hơi nói:" Cứ nghĩ đến việc một mình tiểu tình ở bên kia là ta không thể yên tâm được! Còn nữa, không phải ngươi đã nói là cho dù có gặp phải sự tình gì đi nữa thì chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là có biện pháp giải quyết sao? Có lẽ chúng ta sẽ tìm được đường quay về, đồ lưu manh xấu xa, ngươi đừng nghĩ là có thể bỏ ta lại đó!"
Đáp án của nàng so với dự đoán của Cổ Diêu giống nhau, nếu như Đông Phương Lộ sợ hãi, vậy nàng sẽ không phải là Đông Phương Lộ .
Cổ Diêu cười nói:"Tốt lắm, Đông Phương Lộ chúng ta bắt đầu một hành trình mới nào!"
Nhìn Đông Phương Lộ cùng Cổ Diêu rời đi, hai vị nữ tỳ lại chi chi tra tra.
"Ngươi xem, chuẩn cô gia vừa xuất hiện là tinh thần của tiểu thư lại phấn chấn hẳn lên, quả nhiên là tâm bệnh thì phải có tâm dược chữa trị!"
" Họ lần này đi bao lâu mới về đây?"
" Ta thấy chắc không lâu nữa tiểu thư sẽ lập gia đình thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.