Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 2: Sắc dụ




Cổ Diêu bảo hai tỷ đệ theo đi theo mình, nhưng cũng không chỉ đơn giản.
Dọc đường đi hắn vẫn duy trì cước bộ không nhanh không chậm, nhưng đó là đối với vũ giả, còn đối với người thì đó chẳng khác nào chạy.
Hai tỷ đệ thiếu nữ cũng là người có căn cơ về đấu khí, ở trong tiếu sơn thôn cũng từng săn bắn đốn củi nên cũng chịu khổ được, nên dùng tốc độ như thế đi theo Cổ Diêu suốt một ngày đường.
Lúc mới bắt đầ thì cảm thấy dễ dàng, dần dần thì cảm thấy khó khăn, cuối cùng là đã không thể nào cất bước nổi.
Hôm qua hai người bọn họ đã mai táng thi thể của những người trong thôn, nên hao tổn không ít sức lực, không những không trợ giúp mà Cổ Diêu còn lập tức lên đường, sau đó là đi suốt một ngày một đêm, cũng không có nghỉ ngơi một chút nào, cho dù chỉ là dừng lại một chút.
Hôm nay cước bộ của hai tỷ đệ đã rất nặng nhọc, đôi chân đã mềm nhũn chỉ có thể lê từng bước, bản năng của thân thể muốn bọn họ nghỉ ngơi nhưng bọn họ lại không thể ngừng lại.
Nhìn bóng lưng phía trước, một người lãnh khốc mà hôm qua đã giết chết đám mã tặc. Hai tỷ đệ đều nghĩ rằng chỉ cần dừng chân thì người kia cũng sẽ rời đi mà không thèm nhìn lại.
Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Phía trước xuất hiện một thị trấn, trong lòng cô gái dâng lên một tia sáng, đã là giữa trưa rồi, hắn chắc sẽ dừng lại. Ở lại trấn dùng cơm rồi mới lên đường.
Đáng tiếc là nàng đã đoán sai. Cổ Diêu trực tiếp xuyên qua đường cái không hề có ý định dừng lại.
Giờ này cũng chính là giờ dùng cưm, các khách điếm hai bên đường đều tràn ngập các mùi thơm, lan tỏa ra cả đườn cái.
Hai tỷ đệ từ khi rời khỏi thôn trang cũng chưa có ăn bất cứ thứ gì, ở khu rừng phụ cận thôn có thể lấy được vài quả dại để lót dạ, thiếu niên muốn hái quả dại để ăn thì bị tỷ tỷ cản lại, bởi vì nơi đó xa nơi bọn họ sống, không biết bên trong quả có đôc hay là không.
Suốt một ngày một đêm không có ăn bất kỳ thứ gì, lại còn phải chạy liên tục, thể lực không ngừng tiê hao, sớm đã đói đến mức không chịu nổi, mùi thơm của thức ăn đối với cái đói đang hành hạ bọn họ quả là có sức hấp dẫn cực lớn. Hai tỷ đệ đều hy vọng có thể hưởng thụ một bữa cơm ngon lành, không chỉ cần vài bát cơm trắng cũng đã là tốt lắm rồi!
“Bánh bao đây, bánh bao mới ra lò đây, bánh bao nóng hổi đây!”
Nghe được tiếng rao của người bán hàng rong hai tỷ đệ mừng khôn xiết, mua mấy cái bánh bao để trên đường ăn cũng được.
Thôn trang đã bị diệt vong, tiền tài để lại trong nhà cũng vô dụng, bọn họ lấy đi toàn bộ, mặc dù họ vốn nghèo nhưng tiền để mua mấy cái banh bao cũng không phải là chuyện lớn.
Thiếu niên vọt đến bên cạnh người bán hàng rong, lấy ra một ngân tệ vội vàng nói:”Ông chủ, bán cho ta mười cái bánh bao!”
Người bán hàng rong nhận lấy ngân tệ:”Không thành vấn đề!”
Nhưng vào lúc này, Cổ Diêu đang đi phía trước đột nhiên tăng nhanh cước bộ.
Thiếu niên khẩn trương nói:”Lão bản, nhanh lên một chút, ta đang rất gấp!”
“Chờ một chút, xong ngay, xong ngay đây!”
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:”XIn lỗi lẫo bản, chúng ta không cần nữa.” nói xong liền kéo đệ đệ đi tới.
“A, tỷ tỷ, bánh bao chưa lấy mà, tiền cũng không có thanh toán! Tỷ làm gì vậy?”
“Đừng ăn, nghe lời!”
Thiêu niên mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng hắn biết tỷ tỷ vốn thong minh hơn mình rất nhiều, quyết định của nàng luôn có nguyên nhân, vì vậy cũng không hỏi tới, nuốt nước miếng, lưu luyến nhìn về phía mấy cái bánh bao một cái, khẽ cắn môi đem ý niệm trong đầu vứt bỏ.
Cứ như vậy lại đi tiếp mười hai giờ, trong khoảng thời gian này có thể nói là vô cùng thống khổ, mỗi một giây bọn họ đều chịu sự hành hạ từ thân thể lẫn tinh thần, vừa phải chống lại sự mệt mỏi lại vừa phải tự nhủ bản thân mình kiên trì hơn.
Sau khi qua một trấn nhỏ, đi đến nửa đêm, ba người đến trước một cái trấn.
Từ đầu này của trấn đi đến đầu kia, cho đến khi gần ra khỏi thoon, xem ra Cổ Diêu cũng không muốn dừng lại.
Hai tỷ đệ lúc này cũng đã không có thất vọng như lúc trước, trên đường đi, họ lần lượt đi qua một tiểu trấn rồi lại một tiểu trấn, mỗi lần đều bùng lên hy vọng rồi phải nhận lấy thất vọng, bọn họ đã dần dần tiếp nhận chuyện này.
Nhưng, bọn họ đã đạt đến cực hạn, khí lực trong cơ thể hầu như đã không còn, nếu chỉ có ý chí kiên trì không thì không biết còn có thể chịu được bao lâu nữa?
May mắn chính là, chuyện ngoài ý muốn luôn có thể phát sinh. Cổ Diêu đột nhiên dừng ở trước một khách sạn cuối trấn:”Được rồi, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây!”
Hai tỷ đệ như được đại xá, tâm tình nhẹ nhõm hẳn lại, một điểm khí lực cuối cùng cũng tan biến đi, thiếu chút nữa là đã té ngã trên đất.
Tiếu khách điếm của tiểu trấn không thể so với thành thị được, hơn nữa cũng đã khuya rồi nên thức ăn trong phòng bếp còn lại cũng không còn nhiều lắm, hết sức mộc mạc, thịt thì chỉ có thịt heo rừng, hên là một vài món ăn khác vẫn còn kha khá, đủ cho năm sáu người ăn.
Hai tỷ đệ đã đói đến cực điểm, hơn nữa bọn họ xuất thân thôn dã, đâu để ý thức ăn đạm bạc, vừa thấy thức ăn đưa lên hai mắt liền tỏa sáng, thiếu niên lập tức cầm đũa lên, nhưng ở phía dưới chân thì đã bị tỷ tỷ đá cho một cước, thiếu niên cũng không phải là ngốc, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát liền hiểu rõ ý tứ của tỷ tỷ, vội vàng bỏ tay xuống, ngồi lại ngay ngắn, bởi vì Cổ Diêu vẫn chưa có bắt đầu, Cổ Diêu thấy thế nói:”Ăn đi!”
Hai người lúc này mới chính thức bắt đầu. thiếu niên quả thực chính là đang nuốt ngấu nghiến, vị tỷ tỷ cũng cực kỳ đói nhưng ăn vẫn văn nhã hơn rất nhiều.
Rau đều được bỏ sang một bên, những người đói đến cực điểm thường chọn lựa đầu tiên chính là các loại thịt. vì vậy thiếu niên liền đem ánh mắt tập trung lên đĩa heo rừng, sau hai ba lần gắp đã gần nửa dĩa, thiếu nữ thấy thế thì lại đá thêm một cước, thiếu niên liền chuyển đũa sang đĩa rau ở giữa bàn.
Sau khi dùng cơm thì Cổ Diêu hỏi bọ họ một vài vấn đề, sau đó biết được, thiếu nữ tên là Ngả Vi Nhi mười sáu tuổi, thiếu niên là Duy Khắc mười lăm tuổi, tiểu sơn thôn nơi bọn họ ở có tên là Tác Tháp.
Cha mẹ của hai tỷ đệ đã mất trong một lần săn bắn khi họ còn nhỏ, sau đó bọn họ được một người trong thôn là Sơn Mỗ đại thúc, cũng chính là lính đánh thuê đã giải nghệ dạy cho bọn họ đấu khí, thôn dân khác cũng rất chiếu cố họ.
Tác Tháp thôn cũng không thuộc bất cứ một thế lực nào, hoặc có thể nói là không có một thế lực nào muốn quản lý nó bởi vì nó quá nhỏ, lại còn hẻo lánh, đối với các thế lực thì lợi ích chẳng bao nhiêu, nên không cần thiết, vì thế nên bọn họ cũng không cần đóng thuế nhưng cũng không có được sự bảo hộ.
Tất cả mọi người đều rât thuần phác, sống dựa vào vào nhau, nơi này vốn rất yên tĩnh, cuộc sống bình thản, cho đến khi Hắc Phong Mã Tặc đoàn đến.
Rồi người dân trong thôn ngã xuống từng người từng người dưới lưỡi đao của bọn mã tặc. Trong lúc nghe Cổ Diêu chỉ lẳng lặng à nghe, nhìn không ra vẻ mặt.
Mặc dù để cho bọn họ đi theo nhưng Cổ Diêu lại không có xác định là có truyền thụ vũ kỹ cho bọn họ không, thái độ này làm cho Ngả Vi Nhi và Duy Khắc có chút bất an.
“Cũng tối rồi, nghỉ ngơi đi!” Cuối cùng Cổ Diêu thản nhiên nói.
Lời nói của hắn làm cho hai tỷ đệ càng chờ mong và lo lắng hơn, nhưng cũng không dám hỏi.
Cổ Diêu thuê ba gian phòng, mỗi người một gian.
Trước khi đi ngủ đều tu luyện đấu khí một lúc đã trở thành thói quen của Cổ Diêu. Đêm nay cũng không ngoại lệ. Sau khi tu luyện một lúc, đấu khí sung mãn, hơn một ngày hành tẩu không làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi chút nào, tốc độ bổ sung của thiên ma quyết hơn xa các loại đấu khí khác.
Nhưng tinh thần mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi mới được. Cổ Diêu vừa định nằm xuống, đột nhiên trong lòng chợt động, không bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cổ Diêu mở cửa, thiếu nữ Ngả Vi Nhi đứng ở bên ngoài:”Tiên sinh, ta có thể vào không?”
Cổ Diêu gật đầu nói:”Có thể, nhưng đã trễ thế này rồi có chuyện gì sao?”
Ngả Vi Nhi đi vào phòng, nàng tựa như vừa tắm xong, trên người mang theo một mùi thơm ngát, mặc dù chỉ là quần áo đơn giản nhưng lại khó có thể che dấu được vẻ đẹp của nàng. Quả thật đúng là một tiểu tinh linh do thiên địa linh khí sinh ra, khí chất tuyệt không kém cạnh những khuê nữ quyền quý.
Đột nhiên, Ngả vi nhi tháo đai lưng, quần áo của nàng liền rớt xuống, bên trong hoàn toàn không còn gì, thân thể của thiếu nữ không chút tì vết hiện ra trước mặt Cổ Diêu.
Da thịt của nàng trắng noãn, lại vô cùng mịn màng, quả thật là trời cao ưu ái, rất khó tưởng tượng nổi một thiếu nữ sơn thôn sống cuộc sống khổ cực lại có được làn da mịn màng như thế.
Ngả Vi Nhi còn có một cặp đùi thon dài và rất đẹp, điều này khiến cho thân thể của nàng càng gần đến mức hoàn mỹ. Song đỉnh ngọc phong ngẩng cao ngạo nghễ, hai nụ hoa chúm chím sắp nở đỏ tươi càng làm tăng sự hấp dẫn lên dữ dội.
Dọc xuống là một vòng eo thon nhỏ, chiếc rốn xinh xắn đáng yêu, xuống chút nữa là một cánh rừng thưa, một khê cốc thần bí thoáng ẩn thoáng hiện, một vùng thánh địa vẫn chưa nhiễm bụi trần đang chờ có người đến khai phá.
Tình cảnh này khiến cho người khách huyết mạch sôi trào, không thể tự chủ được.
Khuôn mặt xinh xắn thanh lệ thoát tục mỉm cười. giờ phút này Ngả Vi Nhi chẳng khác nào từ một thiên thần thuần khiết biến thành một ma nữ dâm đãng, câu hồn nhiếp phách:”TIên sinh, xin ngài hãy truyền dạy vũ kỹ cho ta, sau này, ta chính là của người.”
Vừa nói chuyện nàng vừa di chuyển về phía Cổ Diêu. Ngọc thủ của nàng để lên ngực Cổ Diêu rồi từ từ vuốt ve, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay day day, đối với sự hấp dẫn như thế thì nam nhân khó mà có thể cự tuyệt nổi.
Nhưng thật đáng tiếc, Cổ Diêu cũng không có bất kỳ hành động nào, hắn chỉ nói:”Mặc quần áo vào!”
Ngả Vi Nhi chưng hửng, nàng tưởng rằng mình đã nghe lầm, hoặc là vị tiên sinh này vì thể diện nên nói thế, vì thế ngọc thủ của nàng lại tiếp tục, và từ từ chuyển xuống dưới, muốn thám hiểm ‘điểm yếu’ của Cổ Diêu.
“Mặc quần áo vào!” cũng là một câu nói đó nhưng thanh âm của Cổ Diêu đã trở nên lạnh lùng.
Ngả Vi Nhi lại càng hoảng sợ, cuống quít nhặt quần áo dưới đất lên rồi nhanh chóng mặc vào không dám lên tiếng.
Cổ Diêu cũng không nói gì, hai người trầm mặc hồi lâu, Ngả Vi Nhi thấy Cổ Diêu sắc mặt không hề thay đổi, chỉ sợ hắn nổi giận, nên thành khẩn xin lỗi:”Xin lỗi, tiên sinh. Ta chỉ vì muốn nhanh chóng báo thù, nên mới mạo phạm đến người!”
Nàng cũng không phải là một người dâm đãng, chỉ là đã đi cùng với Cổ Diêu suốt hơn một ngày mà không rõ được thái độ của Cổ Diêu, trở về phòng tự hỏi một hồi lâu, thỉnh cầu một cao thủ truyền thụ vũ kỹ quý giá cho một người bình thủy tương phùng quả thật là một chuyện vô cùng mạo muội.
Trên đời này đa số mọi việc điều được kiến lập dựa trên quan hệ lợi ích.
Mà nàng, một thiếu nữ đến từ một tiểu sơn thôn, cũng không có gì để trao đổi, có lẽ chỉ có thân thể.
Ngả Vi Nhi biết mình xinh đẹp và có vóc dáng khiêu người, đây là vốn luyến duy nhất của nàng, sau khi đắn đo suy nghĩ, nàng mới hạ quyết tâm mà đến phòng Cổ Diêu.
Chỉ là Cổ Diêu lại cự tuyệt, Ngả Vi Nhi có chút thất vọng đồng thời cũng cảm thấy như được giải thoát, đến tột cùng nam tử này suy nghĩ gì đây? Chẳng lẽ hắn đã từng gặp qua mỹ nữ còn đẹp hơn cả mình nên đối với mình hoàn toàn không để trong mắt.
Cổ Diêu cau mày nói:”Nghe đây, ta đối với người không nghe lời hoàn toàn không có hứng thú.”
Hai tay của Ngả Vi Nhi buông lỏng:”Vâng, tiên sinh!”
Thanh âm của Cổ Diêu cũng hòa hoãn xuống:”Từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu truyền dạy vũ kỹ cho hai người.”
“Di?” Ngả Vi Nhi mở to song nhãn.
Trên thực tế Cổ Diêu vẫn luôn quan sát hai người họ, hắn cũng am hiểu tương nhân chi thuật, trong một thời khắc cũng có thể có quyền của trưởng môn Tiêu Dao Môn, đồng thời cũng có nghĩa vụ và trách nhiệm tìm kiếm người kế thừa cho môn phái, cho nên tương nhân chi thuật cũng là một môn học không thể không học.
Khi mới gặp hai tỷ đệ Ngả Vi Nhi và Duy Khắc, Cổ Diêu cũng phát hiện ra được bọn họ có căn cốt là rất tốt, sau đó trong đầu chợt có một ý tưởng.
Khi đến thất lạc đại lục thì khó khăn không ít, nhưng hắn có thể bồi dưỡng ra một ít thủ hạ, những thủ hạ này phải là những tử sĩ tuyệt đối nghe lệnh hắn, muốn thu nhận cao thủ làm thủ hạ là chuyện không dễ, nhưng đối với các thiếu niên vốn đơn thuần này thì mọi việc đơn giản hơn.
Hai người đều có mong muốn báo thù mãnh liệt, mà hai tỷ đệ đều có thiên phú rất tốt, chính là người thích hợp để lựa chọn.
Dọc theo đường đi Cổ Diêu chú ý quan sát Ngả Vi Nhi và Duy Khắc, trong đó vị đệ đệ đôn hậu thành thật hơn, nhưng cũng là ‘sơ sinh ngưu độc bất phạ hổ’ <@Nghé con mới sinh không sợ hổ>, lại cũng có ý chí cầu tiến. từ trên người hắn Cổ Diêu thấy được bóng dáng của Hạ Hầu Cẩn.
Còn thiếu nữ thì cực kỳ thông tuệ, nhìn qua thì có vẻ nhu nhược nhưng lại có tâm tình còn cứng cỏi hơn cả đệ đệ. Vì đạt được thành công thì không từ thủ đoạn, thậm chí cả việc hy sinh thân thể của mình, so với những người cùng tuổi thì thành thục hơn nhiều, rất khó có thể tưởng tưởng được là nàng xuất thân từ một tiểu sơn thôn, lại còn là một thiếu nữ mới mười sáu tuổi một tháng, chỉ có thể kết luận đây chính là do thiên sinh, như thế thì chỉ cần điều giáo một chút thì nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực.
Quan trọng hơn chính là, Ngả Vi Nhi cùng Duy Khắc đều rất là kiên cường, trên đường đi chỉ là một chút khảo nghiệm, nếu như hai người không có ý chí thì trên đường đã bỏ cuộc từ lâu. Nếu như thế thì cũng không có gì đáng để nói nữa.
Kết quả cuối cùng của hai tỷ đệ làm cho Cổ Diêu hết sức hài long, cho nên hắn quyết định bồi dưỡng hai người thành thủ hạ.
Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phát triển nhanh được, nhưng biết đến khi nào mới có thể tìm được thất lạc đại lục, vì thế hắn có thời gian để chờ đợi hạt giống khai hoa kết trái.
Ngả Vi Nhi có chút không tin vào lỗ tai của mình:”Tiên sinh, người nói thật sao?”
Cổ Diêu gật đầu:”Đương nhiên!”
“Cám ơn, cám ơn ngài, tiên sinh!” Ngả Vi Nhi không hiểu sao thái độ của Cổ Diêu lại biến hóa một trăm tám mươi độ như thế, vội càng khom người tạ ơn.
“Chậm đã, không cần cám ơn ta, bởi vì ta có một điều kiện!”
Ngả Vi Nhi ngạc nhiên nói:”Điều kiện?” nàng cho rằng mình ngoại trừ thân thể ra thì đã không còn gì khác có thể hấp dẫn đối phương nữa.
Cổ Diêu chậm rãi nói:”Nàng phải hoàn toàn thuộc về ta, bất kể ta muốn nàng làm chuyện gì thì nàng cũng phải làm, nghe rõ chứ, bất kể là chuyện gì! Mỗi một câu nói của ta đều trở thành mệnh lệnh để cho nàng chấp hành, tuyệt đối không thể khánh lại! Nếu được như thế thì ta sẽ truyền dạy vũ kỹ cho các người! Nếu không thì từ ngày mai các người không cần phải đi theo ta nữa.”
Điều kiện này vô cùng ngặt nghèo. Cổ Diêu muốn không chỉ là thân thể của nàng, mà còn cả tôn nghiêm, nhân cách, tự do, tính mạng và cả linh hồn!
Có thể nói, nếu như đáp ứng thì nàng đã mất đi tất cả, tất cả đều bị đối phương thao túng, nhưng đồng thời nàng cũng có thể có trở nên cường đại, Ngả Vi Nhi chính mắt nhìn thấy vũ kỹ đáng sợ của Cổ Diêu, loại vũ kỹ nàng cơ hồ không có cơ hội để học được từ nơi khác.
Nhưng nàng hiện nay chỉ có một mục tiêu để sống trên đời đó chính là báo thù cho sơn mỗ đai thúc cùng những thôn dân, đối với mình chẳng khác nào người thân, máu của mấy trăm thôn dân không thể chảy không như thế được.
Ngả Vi Nhi dù sao cũng chưa từng rời khỏi Tác Tháp thôn, trong lòng nàng ngoại trừ Duy Khắc ra thì tiểu sơn thôn chiếm vị trí quan trọng nhất, mỗi một thôn dân chẳng khác nào thân nhân của nàng, sơn thôn bị diệt, mối thù này tựa như là thù diệt tộc vậy, mối thâm thù nàng trở thành gánh nặng của nàng, và nó đã trở thành việc được nàng quan tâm nhất.
Nếu như không thể báo thù được thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Hơn nữa, nếu rời khỏi người này thì mình cùng đệ đệ có thể sinh tồn ở đại lục này là cũng là một vấn đề, nàng thường nghe sơn mỗ đại thúc kể về thế giới bên ngoài, rất là ghê tởm và hung hiểm, khắp nơi đều là ‘người ăn thịt người’.
Vì vậy Ngả Vi Nhi khẽ cắn môi, liền quỳ một chân xuống:”Tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, ngài có thể sai bảo ta làm bất cứ chuyện gì, bất cứ sự tình gì!”
Cổ Diêu hài lòng gật đầu, mặc dù rất tàn khốc nhưng hắn muốn có được một tử sĩ tuyệt đối đáng tin.
“Không cần gọi là tiên sinh, bắt đầu từ hôm nay, gọi là chủ nhân!”
“Vâng, chủ nhân!”
Cổ Diêu gật đầu:”Tốt lắm, làm rất tốt!”
Nghe Cổ Diêu tán thưởng tâm tình của Ngả Vi Nhi cũng cảm thấy cao hứng, đồng thời cũng có cảm giác bi ai.
Mình đã bắt đầu trở thành một nữ nô rồi.
Khóe miệng của Cổ Diêu hiện lên một tia mỉm cười, kết quả hắn muốn chính là thế này.
Trước tiên phải độc lập tư tưởng của Ngả Vi Nhi trước, phải tàn nhẫn diệt đi nhân tính cùng tôn nghiêm của nàng, làm cho nàng nhận định rằng mình chính là một nữ nô, mà nhận định này sẽ trở thành bản năng của nàng. Sau đó sẽ thỉnh thoảng tưởng thưởng nàng, khiến cho nàng cảm thấy cũng không phải là cực khổ gian nan, Ngả Vi Nhi sẽ vui mừng lẫn sợ hãi mà cảm kích, đến lúc đó thì nàng sẽ càng trung thành hơn.
Chỉ dùng uy bách cũng không khiến cho một người chính thức phục tùng, ân uy mới có thể đạt được kết quả tốt nhất.
Bắt đầu từ hôm nay, sẽ quản thúc song song. Vừa không ngừng quán thâu tư tưởng của Ngả Vi Nhi đồng thời giúp cho nàng có được nhiều ích lợi, nàng sẽ nhanh chóng luân hãm toàn diện.
Ngả Vi Nhi về cảm tình vốn đơn thuần như một tờ giấy trắng. Nhưng về phương diện khác thì hơn hẳn các thiếu nữ khác chẳng khác nào một khối bảo thạch chưa tạo hình, người nào tạo ấn ký cho nàng trước nhất định sẽ có được giá trị của nàng, tuyệt đối không thể để cho người khác giành mất.
Nhưng mà, Cổ Diêu à Cổ Diêu, ngươi lúc nào đã trở nên không từ thủ đoạn thế này rồi. Ngay cả một thiếu nữ đáng thương như thế mà ngươi cũng lợi dụng?
Nhưng cho dù không làm như vậy thì sau khi rời khỏi tiểu sơn thôn thì nàng có thể sẽ gặp phải tình cảnh bi thảm hơn, thứ mình cho nàng chưa chắc ít hơn thứ nàng đã mất.
Cổ Diêu tự nói với mình như thế, giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Thấy Ngả Vi Nhi vẫn quỳ như cũ thì nói:”Đứng lên đi!”
“Vâng, chủ nhân!”
Cổ Diêu phất tay:”Nếu như không có chuyện gì thì hãy lui ra đi nghỉ đi. Sáng mai ta sẽ bắt đầu dạy vũ kỹ cho nàng!”
Sau khi thi lẽ thì Ngả Vi Nhi liền lui ra khỏi phòng Cổ Diêu. Nhẹ nhàng đóng của lại.
Sau khi hạ quyết tâm thì tâm tình của nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít nhất mục tiêu của mình đã có cơ sở để thực hiện, cho dù là có bị bắt buộc nhưng ít ra còn hơn một con ruồi không đầu không thể phân biệt được phương hướng.
Nhìn thân ảnh của Ngả Vi Nhi biến mất, Cổ Diêu quay về giường.
Trong lần thực hiện nhiệm vụ này có được thu hoạch ngoài ý muốn làm cho chắn mừng rỡ, công việc chuẩn bị cho thất lạc đại lục lại tiến thêm một bước.
Đối với chuyện bồi dưỡng Ngả Vi Nhi là chuyện cần thiết, nhưng bây giờ Cổ Diêu lại mơ hồ có cảm giác chờ mong.
Nhìn hạt giống của mình gieo trồng từ từ phát triển rồi sau đó khai hoa kết trái, tựa hồ cũng có được một cảm giác đạt được thành tựu.
Quá trình giảng dạy này xem ra cũng rất là thú vị đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.