Cổ Diêu cơ hồ điên lên. Lục lọi toàn thân chỉ thiếu chút nữa là cởi hết áo quần ra nhưng vẫn tìm không thấy túi tiền.
Chẳng lẽ là rơi rồi, mồ hôi lạnh chảy khắp người Cổ Diêu, lần đầu cưỡi ngựa lại đang chấn động tâm thần, có thể do xóc mà rơi mất lắm chứ.
Nhưng mà đây là số bạc lớn nhất mà Cổ Diêu từng có, tại sao ngay lúc sống chết này lại còn gặp nạn.
Sống lẻ loi bên ngoài, bụng đói kêu gào, mà lại rơi mất tiền, Cổ Diêu sắp nổ tung rồi cuối cùng nhịn không nổi mắng:”M…”
“Cổ Diêu ca ca huynh nói gì vậy?” Hàn Đan ngây thơ không biết đó là từ tục tĩu.
Cổ Xa nuốt hận nói:”Không có gì đâu, Đan Đan.”
Hàn Đan nói:”Cổ Diêu ca ca vậy chúng ta đi ăn đi’.
“Cái này…” Cổ Diêu cứng họng hắn cảm thấy không biết nói sao mới tốt.
Hàn đại hộ mang Hàn Đan cho mình bảo mình chiếu cố vậy mà bây giơ cho nàng ăn một bữa cũng không thể, chuyện thế này phải là rất buồn cười sao.
Cắn răng, Cổ Diêu kéo con ngựa tới một hẻm nhỏ, nói với nàng:” Đan Đan, muội ở đây đi, ta đi hỏi quán cơm chỗ nào sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”
Hàn Đan gật gật đàu:”Vâng, Cổ Diêu ca ca, huynh về nhanh nha.”
Cổ Diêu nói ừ một tiếng rồi vào đám dông, hắn tất nhiên không phải đi hỏi quán ăn mà là đi trộm tiền.”
Tình huống thế này chỉ có thể trở lại nghề cũ.
Nếu chỉ có mình mình hắn có thể tìm vài loại trái cây hoặc cỏ cây gì đó mà ăn, nhưng Hàn Đan từ nhỏ phú quí tất nhiên là không quen loại thực phẩm như vậy.
Hôm này tại trấn đang là ban ngày, dòng người đúc là thời cơ tốt nhất cho đạo tặc xuống tay.
Tại dòng người hắn tìm ra được mục tiêu. Đó là một người mập mạp, trên ngươi đeo vàng mang bạc, y phục rộng thùng thình, trang phục nghiễm nhiên là một tài chủ, nhìn chút có vẻ tửu sắc quá độ, bước đi ngiêng ngả vô lực, người như thế phản ứng rất chậm chạp, là đối tượng tốt nhất cho đạo tặc hạ thủ nhưng với chuyện trộm cắp này thì càng bình tĩnh nhận sét càng an toàn càng giàm được nguy cơ thất thủ.
Cổ Diêu tới cạnh hắn, sau đó một túi tiền rơi vào trong lòng bàn tay hắn, khá nặng xem ra thu hoạch không ít.
Quá trình rất trơn tru, không có so hở gì, tài chủ cứ như chưa phát hiện túi tiền đổi chủ cứ tiếp tục đi tới phía trước.
Cổ Diêu mừng rỡ mang chiến lợi phẩm về chổ ban đầu, chỉ là chốc lát nhưng mà Hàn Đan đã phát hoảng, thấy Cổ Diêu về mới an tâm.
Số tiền còn nhiều hơn so với Diệp Lâm cho và Phí Thàn thưởng, dây chính là sự kích thích của việc trộm cắp, tâm tình Cổ Diêu rất tốt:”Tốt rồi,ta đã hỏi ra, phía trước có một quán ăn không tệ, chúng ta đi ăn nha, Đan đan.”
Song khi hắn duỗi tay vào lòng tìm tiền thì sắc mặt cứng ngắc, túi tiền lại đâu mất.
Đây là chuyện không thể nào, mình vừa trộm được tiền tới tay, lẽ nào hai lần làm mất sao, không thể chuyện này thật là tà môn.
“Ngươi tìm cái này sao?”
Cổ Diêu quay lại, thấy tên thổ tài chủ kia cầm túi tiền trong tay, ánh mắt híp lại như đang cười nhạo.
Cổ Diêu nhất thời hiểu rõ tên mập này không phải đơn giản, chính là giả ngốc gạt đại ngốc, lập tức leo lên ngựa chạy.
Đạo tặc thất thủ có hậu quả rất lớn, rất thảm trọng, bị bắt có thể là bị đánh chết.
Ngựa chạy như bay theo hướng khác ra khỏi con hẻm, may mà ngả tư đường bên kia không náo nhiệt. Cổ Diêu kéo mạnh dây cương, điên cuồng chạy mười mấy dặm tới một mãnh rừng nhỏ, thấy phía sau không có người đuổi tới, Cổ Diêu mới dừng lại, trong lòng không ngừng co giật sợ hãi.
Hắn từ khi hành nghề đạo tặc lấy tiền thì đây là lần thất thủ đầu tiên.
Có phải tên mập kia là người thâm tàng bất lộ, Hàn đại hộ như vậy, vậy tên mập kia cũng có thể, Cổ Diêu thề lần sau sẽ không tìm mấy tên mập mà xuống tay nữa.
Nhìn Cổ Diêu chạy mất hồn, Hàn Đan khó hiểu hỏi:”Cổ Diêu ca ca, sao thế?”
“Nga không có gì.” Cổ Diêu tất nhiên sẽ không nói hắn trộm tiền thất bại:”Ta nghe nói người kia rất hung ác, vốn là tên tà ác của địa phương này, hay lừa bán tiểu hài tử.”
Hàn Đan tin thật, lại càng hoảng sợ:”Thật vậy sao, thật có người như vậy?”
Cổ Diêu muốn trả lời lại nghe có người nói:”Tiểu tử, tuổi nhỏ vậy mà không chỉ trộm tiền lại còn gạt người.”
Cổ Diêu hoảng sợ nhìn theo tiếng nói, phía trước tên tài chủ đang cầm tẩu thuốc, nhàn nhã thả ra từng làn khói.
Cổ Diêu không nghĩ ngợi lập tức điên cuồng kéo dây cương, chỉ là tên thổ tài chủ kia nhanh hơn, cũng không thấy cước bộ hắn thế nào, cước đi rất nhanh, chỉ là lộ trình ba mươi thước như bị hắn rút ngắn, nháy mắt tới trước mặt Cổ Diêu, vô luận Cổ Diêu kéo cương thế nào con ngựa cũng đứng im.
Một cổ kính khí kỳ dị bay tới lưng ngựa, thần kinh Cổ Diêu nhất thởi chết lặng, không thể động đậy, thậm chí không cách nào há mồm nói chuyện.”
Thổ tài chủ chậm rãi nói:”Hừ, dám đắc tội với người quyền quí hả, ngươi là tên đạo tặc đáng chết, oái mà không, ta cũng là đạo tặc, mắng ngươi có khác gì chửi chính mình? Phải kêu ngươi là tên đạo tặc thân ái, ặc cũng không xong, ngươi trộm tiền của ta thế nào lại khích lệ ngươi? Ngươi nói coi ta phải mắng ngươi thế nào đây.”
Nghe lời nói điên điên khùng khùng của lão tài chủ, Cổ Diêu kêu thầm hỏng bét nhưng khổ nỗi lại không thể nhúc nhích.
Buông tay khỏi ngựa luồng khí kình kì dị kia cũng mất, vội nhảy xuống ngựa, vẻ mặt cầu xin, Cổ Diêu cả người buông xuống:” Đại gia, vì muội muội ta rất đói, không có gì ăn, ta vạn bất đắc dĩ mới mạo phạm ngài, ngài đại nhân đại lượng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, võ công tuyệt thế đừng so đo với loại tiểu bối như ta tránh mất phong phạm.
Cổ Diêu không hề nghĩ đến chạy trốn, vì hắn rõ vị trước mặt này là cao thủ, trốn thế nào cũng không thể thoát.
Lão tài chủ híp mắt:”Miệng lưỡi trơn tru lắm, không nên nịnh nọt hay kích tướng, ta không mắc mưu đâu, dù cho lý do gì, một đạo tặc khi thất thủ đều phải gánh lấy hậu quả.”
Hàn Đan cũng hiểu có chuyện không đúng, nhảy xuống ngựa, như chim sợ cành cong nép vào người Cổ Diêu.
Cổ Diêu hít một hơi nói:”Vậy thì người nào làm người đó chịu, chuyện ta làm không liên quan tới muội muội ta, ngươi không nên làm khó nàng.”
Hàn Đan không tự chủ nắm chặt tay áo Cổ Diêu, sợ mất hắn mãi mãi:”Cổ Diêu ca ca….”
“Ngươi rất quý muội muội của ngươi.” Tài chủ cười:”Nhưng ta thì không thích cho ngươi hài lòng.”
Nói xong hắn điểm một ngón tay lên trán Hàn Đan, nàng nhất thởi mềm oặt ngã xuống.
“Ngươi, ngươi, ta liều mạng với ngươi.” Cổ Diêu thấy vậy hai tròng mắt hóa đỏ, tựa như điên dại lao vào tên tài chủ.
Lão tài chủ như một làn khói biến khỏi vị trí, Cổ xa thấy thân pháp như vậy cũng tĩnh tĩnh lại, không còn loạn động nhưng lửa giận trong mắt lại như muốn thiêu chết tên tài chủ.
“An tâm đi!” Lão tài chủ nói:”Muội muội ngươi chỉ là bất tỉnh thôi.”
Cổ Diêu nhìn lại, Hàn Đan dù bất tỉnh nhưng mà ngực còn phập phồng, vẫn còn sống.
Lão tài chủ xoa xoa bóp bóp trên thân Cổ Diêu một hồi làm cho Cổ Diêu sợ hãi vô cùng, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là một tên biến thái.
Cuối cùng tên thổ tài chủ rút cái bàn tay mập mạp đầy thịt của hắn về, có vẻ hài lòng rồi nói:”Nhưng mà sống chết của nàng đành coi bản lãnh của ngươi đi.”
Nói xong tay hắn rung lên chẳng biết từ chổ nào hiện ra một cái còng bằng sắt, còng có hai vòng và một sợi xích dài, hắn đem hai cái vòng khóa vào tay của Cổ diêu vào Hàn Đan rồi cột họ vào một cây đại thụ.
“đếu là đạo tặc như nhau, trừng phạt ngươi cứ lấy phương tiện của đạo tặc mà ta làm, đây là do kim loại rắn nhất mà chế tạo nên, với sức của ngươi muốn phá vỡ nó là không thể, chỉ có cách duy nhất là mở ra cái khóa bách hợp do ta đặc chế, cố gắng dùng toàn bộ kỹ năng của ngươi đi. Không được thì cả hai cùng chết đói hoặc cứ làm thức căn cho dã thú.”
Sau khi nói xong lão như một làn gió biến mất khỏi tầm mắt của Cổ Diêu.