Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 19: Bói toán




Cổ Diêu dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến Phương Thiên trấn ở Nhạc Tấn đô, hành tung của vạn sự thông luôn bất định, phải nắm bắt thời cơ mới được.
Phương Thiên trấn là một tiểu trấn ở nhạc tấn đô, Cổ Diêu dựa vào dấu hiệu nên dễ dàng tìm được đạo tặc cấp A kia.
“Hắn ở trong tường vân khách điếm phòng số 303, mấy ngày nay không có ra khỏi trấn, lúc nãy vừa đi dùng cơm, nếu tính thời gian thì cũng đã đến lúc trở về phòng rồi!”
Chỗ hẹn của song phương chính là một quán ăn đối diện với tường vân khách điếm, ở nơi này có thể quan sát được rõ ràng.
Cổ Diêu gật đầu nói:”Tốt quá, đã làm phiền!”
Gật đầu một cái, sau đó đạo tặc liền đi khỏi, nhiệm vụ của hắn đến lúc này đã hoàn thành.
Song phương trao đổi cũng không nhiều, cho dù có cùng là đạo tặc nhưng vẫn khá dè chừng, bởi vậy sau khi truyền tin cho Cổ Diêu xong thì hắn lập tức rời đi.
Nhiệm vụ này có điểm số không tệ, đây quả là thu hoạch ngoài ý muốn.
Đi đến trước cửa phòng trọ số 303, Cổ Diêu có chút chần chừ, khi gặp vạn sự thông thì hắn phải làm sao đây?
“Vào đi, người trẻ tuổi, cửa không có khóa!”
Một thanh âm trầm thấp truyền qua cửa phòng khiến cho Cổ Diêu kinh ngạc.
Thứ nhất Cổ Diêu có chút tự tin đối với khinh công là ẩn thuật của mình, không ngờ lại bị đối phương phát hiện, quan trọng hơn chính là đối phương còn biết mình tuổi còn trẻ. Tuổi không thể nào dựa vào hơi thở để phán đoán được, cho dù có là cao thủ cũng không thể có được bản lãnh đó.
Cổ Diêu cảm thấy hoảng hốt nhưng cũng cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, chiêm bặc sư, chức nghiệp này quả thật là thần bí khó lường!
Vạn sự thông chính là một chiêm bặc sư đạt đến cấp bậc thiên nhãn, nếu như thế thì bói toán của hắn sẽ rất chính xác.
Đẩy của đi vào. Cổ Diêu nhìn thấy một người đang ngồi ngay ngắn trên một cái bồ đoàn bên cạnh bàn gỗ giữa phòng.
Một chòm râu nhẹ nhàng bay, có bộ dáng tiên phong đạo cốt, hai mắt nhắm chặt, ngồi khoanh chân, vẻ mặt điềm đạm bình tĩnh.
Trên bàn có hai chén trà nóng, đối diện lão giả cũng có một cái bồ đoàn.
Người này hẳn chính là vạn sự thông.
Chứng kiến tình cảnh này Cổ Diêu càng cảm thấy lão cao thâm khó lường, tựa như là đã sớm biết hắn sẽ đến.
“Đại sư.” Đắn đo hồi lâu, hắn mới tìm được từ thích hợp để xưng hô:”Nếu như ngài biết trước là ta sẽ đến vậy tại sao lại không rời đi trước?”
Vạn sự thông thản nhiên cười:”Thiên hạ tuy lớn nhưng mà có một số người không thể tránh khỏi được, cậu và ta hữu duyên, nhất định sẽ gặp nhau trong biển người mênh mông này thôi, nếu như đã tránh không khỏi thì cần gì phải trốn chứ? Có bằng hữu từ phương xa đến, không bằng cùng ngồi xuống thưởng thức một chén trà.”
Những lời này rất là huyền hồ, nếu như xuất phát từ trong miệng của người khác thì nhất định Cổ Diêu sẽ cho rằng đó là một lão thần côn. Nhưng người này lại là vạn sự thông, hơn nữa tiên đoán của lão cũng đã chấn trụ Cổ Diêu.
Nghe nói đa số các chiêm bặc sư đều có tính cách rất là kỳ quặc, cho nên Cổ Diêu cũng cảm thấy không có gì là kì quái.
Đi đến bồ đoàn đối diện với vạn sự thông, hắn khoanh chân ngồi xuồng:"Nếu đã có duyên thì xin đại sự hãy coi giúp dùm một quẻ, không biết có được không?"
"Đương nhiên là có thể, một quẻ này cũng không phải gọi là quá!" Vạn sự thông nói xong thì bất thình lình mở mắt ra.
Cổ Diêu khẽ rung lên, hai mắt của vạn sự thông không giống với người thường, hai ánh mắt của hắn trông giống như một hồ nước, thu toàn bộ hình ảnh của Cổ Diêu đang ngồi đối diện vào.
Cảm giác kỳ quái không thể tả được từ trong tận đáy lòng dâng lên, Cổ Diêu có cảm giác như lão tiến vào trong thế giới của hắn vậy, tất cả những suy nghĩ của hắn đối phương đều biết hết.
Cổ Diêu đã gặp qua đủ loại người, kể cả hai nghịch thiên cường giả phong điên nhị quái cũng không thể khiến cho hắn có được cảm giác kỳ dị này.
Hơn nữa, Cổ Diêu cảm giác ánh mắt này hình như nhất là quen thuộc, chỉ là cho dù có nghĩ thế nào thì cũng không nhớ được nơi đã gặp qua, nhưng ít nhất là hình dáng của vạn sự thông không hề giống như bất kỳ người nào mà hắn quen biết.
Nhưng cảm giác thân thiết này vẫn ko hề mất đi, Cổ Diêu nghi hoặc nói:" Đại sư, chúng ta đã từng gặp nhau?"
Khóe miệng của vạn sự thông hiện ra một nụ cười đầy ý vị:"Hoa nởi hoa tàn, duyên đến duyên đi, sắc tức thị không, không tức thị sắc, nhân sinh vốn là một giấc mộng."
Vạn sự thông trả lời tựa như không trả lời, nhưng lại giống như là đã trả lời vấn đề của Cổ Diêu, chỉ là thông qua một triết lý sâu xa nào đó, ý tại ngôn ngoại.
Cổ Diêu nhận thấy rằng nếu cứ tiếp tục vấn đề này thì cũng không hay lắm, hắn đành phải cho rằng có thể là hắn đã từng vô tình thoáng gặp qua lão trong biển người mênh mông này nên mới có được cảm như thế.
Bây giờ vấn đề quan trọng không phải là quen biết hay không quen biết mà là hắn cần phải tìm được một đáp án.
"Chàng trai trẻ, ngươi biết ngươi cần gì không, nhưng thật là tiếc, ta chỉ có thể giúp cho ngươi xem một quẻ!"
"Một quẻ?"
"Tất nhiên, trước đó rất lâu, linh hồn của cậu bị vây khốn giữa các nơi giao nhau của nhân sinh lộ, chỉ có thể chọn một đường để đi, ngươi hoang mang, không biết làm thế nào, phải chọn hướng đi nào, bởi vậy cho nên vẫn cứ loanh quanh ở đó mà không cất bất đi được, ngươi vẫn chỉ đứng ở chính giữa nó!"
Cổ Diêu thoáng trầm mặc, giao lộ mà vạn sự thông nói chẳng phải chính là Hàn Đan và Đoan Mộc Tình sao? Hắn quả thật là đang rất muốn xem hai quẻ.
Thứ nhất, đường vào Thất Lạc Đại Lục.
Thứ hai, sinh tử của Đoan Mộc Tình.
Cổ Diêu cau mày nói:" Đại sư, có thể xem cho ta hai quẻ không?"
"Ha ha, một quẻ này có thể ảnh hưởng đến nhân sinh lộ, ngươi cho rằng một người có thể cùng lúc đi hai hướng khác nhau trong cuộc đời sao?" Những lời này của vạn sự thông tương đương với việc cự tuyệt yêu cầu của hắn rồi.
"Hãy quyết định đi chàng trai trẻ, ngươi không thể để cho linh hồn của mình cứ vướng mãi ở giao lộ kia, nếu không ngươi sẽ bị lạc vĩnh viễn! Ta sẽ cho ngươi một phút để suy nghĩ, sau đó hãy tìm ta mà đưa ra quyết định!" Sau khi vạn sự thông nói xong thì cầm một cái đồng hồ cát để lên bàn rồi nhắm hai mắt lại.
Đây cũng chính là thói quen của vạn sự thông, trước khi xem quẻ cho ai thì lão đều cho người ấy một phút để suy nghĩ cho dù người đó đã sớm có đáp án trong lòng.
Nhưng nếu sau một phút mà không đưa ra quyết định thì coi như là mất tư cách xem quẻ.
"Sa, sa, sa ..." Cát trong chiếc bình từ từ chảy xuống. Tuyên bố rằng thời gian cũng đang từ từ trôi qua một cách vô tình.
Trái tim của Cổ Diêu nhảy loạn cả lên, đã lâu rồi hắn không có khẩn trương như thế, bởi vì quyết định sau một phút này có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của chính hắn, thậm chí là cả Hàn Đan và Đoan Mộc Tình.
Hắn đã biết là vạn sự thông khi coi thì chỉ coi một quẻ, không hề phá lệ, nhưng hai vấn đề này lại vô cùng quan trọng trong lòng của Cổ Diêu. Hắn vẫn không thể nào lựa chọn được. Có lẽ đúng như vạn sự thông nói, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì sẽ không có kết quả gì, linh hồn của hắn cũng sẽ tiếp tục bị lạc lối ở giao lộ đó cho đến khi sinh mạng của hắn kết thúc.
Nếu như có thể thì Cổ Diêu đương nhiên muốn có thể đi đồng thời trên hai con đường. Nhưng, điều này hoàn toàn không có khả năng.
Cát trong bình đã chảy xuống hơn phân nửa, mồ hôi của Cổ Diêu cũng chảy ra như mưa.
Đan Đan, Đoan Mộc Tình , Đan Đan, Đoan Mộc Tình ,Đan Đan, Đoan Mộc Tình ,Đan Đan, Đoan Mộc Tình. Hai khuôn mặt khả ai không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Cứu Đan Đan hay là cứu Đoan Mộc Tình?
Khi hạt cát cuối cùng trong bình rơi xuống thì trong đầu của Cổ Diêu cũng hiện lên hình ảnh của "Đoan Mộc Tình".
Đây chính là ý trời? Nếu vậy thì cứ nghe theo!
Mặc dù biết rằng Đoan Mộc Tình đã lành ít dữ nhiều, quẻ này nếu dùng để xem cho Đan Đan thì sẽ có nhiều hi vọng hơn, nhưng không hiểu vì sao Cổ Diêu vẫn đưa nàng vào phạm vi cân nhắc.
"Đã đến giờ rồi." Vạn sự thông xuất ra một câu nói.
Sắc mặt của Cổ Diêu chợt trắng bệch, cuối cùng cũng thở dài:" Ta muốn biết một thiếu nữ hiện đang ở nơi nào? Nàng tên là Đoan Mộc Tình!"
Câu hỏi này của hắn là hoàn toàn có ẩn ý. Nếu như Đoan Mộc Tình không chết thì vạn sự thông sẽ nói cho hắn biết nơi ở của Đoan Mộc Tình. Còn nếu như nàng đã tao ngộ bất hạnh thì không còn gì để nói nữa rồi, hỏi như thế thì sẽ tốt hơn trực tiếp hỏi về sinh tử Đoan Mộc Tình rất nhiều.
Nghe được ba chữ " Bưng mộc tình " Sắc mặt của vạn sự thông cũng không thay đổi, trong mắt của lão thì sinh mạng của tất cả mọi người đều như nhau, không phân cao thấp sang hèn, cho dù có là người của bát đại cổ tộc hay là bình dân thì toàn bộ đều như nhau.
"Tín vật?"
Khi muốn xem một quẻ về tình trạng của một người thì cần phải có tín vật, và đó phải là một vật trên người của người đó ví dụ như là tóc, móng tay hay là trang sức đeo trên người như vòng, kẹp tóc hoặc các đồ vật khác, thời gian mang những thứ đó trên người càng lâu càng tốt.
Cổ Diêu đã sớm tìm hiểu về việc này cho nên đã chuẩn bị sẵ, tín vật.
Hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra một một cái vòng tay nhỏ màu xanh biếc, đây chính là vật mà Đoan Mộc Tình đã đưa cho Đông Phương Lộ trước khi rời đi, có lẽ nàng cũng đoán được hành trình của nàng khó có thể trở về cho nên nàng đã tặng chiếc vòng tay này cho bạn hữu thân nhất của mình để làm kỷ niêm.
Trong khoảng thời gian ở ác ma đảo, Đông Phương Lộ đã từng nói qua chuyện này, Cổ Diêu liền lấy chiếc vòng này từ Đông Phương Lộ.
Trong một tháng sống chung với Đoan Mộc Tình thì Cổ Diêu cũng đã từng thấy qua chiếc vòng tay này, nếu tính theo thời gian thì nàng đã đeo nó hơn năm năm, dùng nó để làm tín vật quả thật là rất tốt.
Vạn sự thông lấy ra một thủy tinh cầu, quả nhiên là 'Biển', khác với các thủy tinh cầu bình thường.
"Một tay nắm tín vật trong lòng bàn tay, một tay đặt lên trên thủy tinh cầu, sau đó suy nghĩ về người muốn tìm, tất cả về nàng, dung mạo, tính cách, các lần gặp gỡ ... Càng tỉ mỉ càng tốt, nên nhớ trong lúc đó thì ngươi phải hoàn toàn mở rộng tâm hồn, nếu không thì quẻ bói sẽ không chính xác!"
"Được!" Cổ Diêu liền cầm chiếc vòng để vào lòng bàn tay, một tay để lên trên thủy tinh cầu, nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng.
Cổ Diêu liền nghĩ đến khoảng thời gian hai người ở Lan Tư Quận, nhớ đến việc tái ngộ ngoài ý muốn ở Thần Thánh học viện khiến cho hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi, khoảng thời gian thực tập cùng nhau, rồi đến khi tốt nghiệp nàng đưa ra yêu cầu với hắn và bị hắn từ chối, hình ảnh nàng buồn bã rời khỏi thần thánh học viện khiến hắn tan nát cõi lòng.
không biết là do hắn chuyên chú hay là cho thủy tinh cầu công hiệu, Cổ Diêu hoàn toàn chìm sắm trong hồi ức, khuôn mặt của hắn biến hóa theo tâm tình, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mài, khi thì thở dài. Cuối cùng là lệ rơi đầy mặt, bởi vì hồi ức cuối cùng của hắn chính là - Đoan Mộc Tình đã chết!
Ánh mắt, nụ cười của Đoan Mộc Tình hiện rõ lên trong đầu hắn, nàng đang tiến về phía hắn, nàng vẫn ôn nhu động lòng người như trước.
Nàng trực tiếp đi đến trước mặt của Cổ Diêu, lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt hắn.
"Đoan mộc tình!" Cổ Diêu lập tức ôm lấy nàng. Đúng là người sống, mùi hương cơ thể quen thuộc, trong lòng hắn chính là thân thể ấm áp mềm mại, lần này không phải là Đông Phương Lộ mà rất chân thật!
Đoan Mộc Tình trong lòng hắn chợt nhẹ bỗng, sau đó biến thành một làn khói, Cổ Diêu kinh hãi:" Đoan Mộc Tình! Đoan Mộc Tình!"
"Két!" Cổ Diêu bừng tỉnh lại từ trong mộng cảnh, người đầy mồ hôi, và phát hiện ra rằng tất cả những gì xảy ra lúc nãy chỉ là hư ảo.
Nhưng tại sao cảm giác rất thật, chuyện này không thể lầm được, tuyệt đối không lầm!
Trong lòng Cổ Diêu vô cùng mừng rỡ, thanh âm run rẩy:" Đoan Mộc Tình chẳng lẽ nàng chưa chết? Vẫn chưa chết?"
Mặc dù lúc nãy chỉ là ảo cảnh nhưng không hiểu sao Cổ Diêu lại có một niềm tin mãnh liệt là Đoan Mộc Tình vẫn chưa chết, chỉ là đang ở một nơi nào đó mà thôi, đó là một cảm giác huyền diệu rất khó giải thích, không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức của hắn và Đoan Mộc Tình được một lực lượng thần bí kéo đi, mặc dù cách xa vạn dặm nhưng lại có thể tiếp xúc với nhau chỉ trong chớp mắt!
Lúc này Cổ Diêu mới phát hiện là cả gian phòng đều tối đen, khi hắn vào phòng thì khoảng giữa trưa, tại sao chỉ vài phút thôi mà màn đêm đã phủ xuống rồi.
Chiếc vòng trong lòng bàn tay của hắn đã bị biến thành một đống bột từ lúc nào.
Sắc mặt của vạn sự thông tái nhợt.
Mặc dù Cổ Diêu rất nóng lòng biết kết quả nhưng hắn vẫn nhẫn nại ngồi đó chờ.
Một lúc sau, sắc mặt của vạn sự thông mới đỡ hơn, mở miệng nói:" Ác thủy thâm uyên, nội tàng ẩn mật; xuyên thấu hắc huyệt, thiên chi bỉ ngạn!"
Mấy câu nói này còn thâm ảo khó hiểu hơn mấy câu mà lão nói trước đó, hơn nữa nó lại là đáp án mà Cổ Diêu muốn biết. Cổ Diêu nói:" Đại sư, có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Vạn sự thông nhìn hắn một cái:" Ta rất mệt, chàng trai trẻ, xin hãy về đi."
"Vâng, đa tạ đại sư!" Cổ Diêu đứng dậy, thi lễ rồi hướng ra ngoài.
Đáp án của chiêm bặc sư lúc nào cũng mơ hồ, nghe nói bọn họ tiết lộ ra chính là thiên cơ, cho nên để tránh bị trời phạt họ luôn đưa ra các vấn đề để đương sự từng bước giải bí ẩn, tự mình tim hiểu chân tướng.
Nhưng dù sao đi nữa thì biết được Đoan Mộc Tình không chết đã là một thu hoạch rất lớn.
Ra khỏi cửa phòng, ngoài của khoáng đãng, Cổ Diêu đột nhiên cảm giác được trong lòng mình cũng thông tỏ, hắn đấm một cái vào ngực của mình kích động hô to:" Thật là tốt quá!"
Nắm đấm của hắn chạm vào một vật, Cổ Diêu cúi đầu xuống, đó là một cây tiểu ngọc trụy có hình một con gà rất khéo léo, phía trên của ngọc có hắc nhiều hình thù kỳ lại, nửa giống văn tự nửa giống đồ án. Người chế tác vô cùng khéo léo, phù điêu trên ngọc vô cùng phức tạp nhưng nó lại liền mạch như mạch máu và không hề rối.
Cổ Diêu nhìn thấy thanh tiểu ngọc trụy này thì tâm tình đang hưng phấn bỗng trầm xuống.
Đây chính là vật mà Hàn Đan đã đưa cho hắn khi còn ở Duyệt Lại khách điếm, thanh âm non nớt, ngây thơ vang lên bên tai của Cổ Diêu:" Cổ Diêu ca ca, ngày mai muội phải đi rồi, có thể sẽ đi đến một nơi rất xa, muội sợ sau này khi gặp lại huynh sẽ không nhận ra muội, cho nên thanh tiểu ngọc trụy này muội tặng cho huynh, đây là vật mà muội đã mang từ nhỏ, chỉ cần nhìn thấy nó là muội có thể nhận ra huynh."
Sau lần xem bói này thì tin tức của Hàn Đan sẽ càng khó biết được hơn, bởi vì vạn sự thông chỉ coi cho mỗi người một quẻ, tuyệt không có lần hai, hơn nữa cho dù có là tìm người khác thay mặt cũng không đươc, bởi vì lão có thể biết được nhìn thấu nhân tâm.
Sau một thời gian quanh co ở giao lộ cuối cùng hắn cũng đã chọn được một con đường để đi, đó chính là Đoan Mộc Tình, nhưng như thế thì hắn càng ngày càng cách xa Hàn Đan.
Chỉ dựa vào công hội thì biết khi nào mới biết được lối vào thất lạc đại lục? Có lẽ là vĩnh viễn cũng không thể biết được!
Lựa chọn này có hắn có đúng không?
Hàn Đan đã ở rất xa rất xa, nhưng khi đứng trước sự lựa chọn thì mình lại bỏ qua cơ hội có thể tìm được nàng!
Khi nghĩ đến đó thì trong lòng Cổ Diêu đau đớn tựa như bị dao cắt.
Đan Đan, Cổ Diêu ca ca xin lỗi muội!
Đúng lúc này thanh âm của vạn sự thông từ trong truyền ra:" Chàng trai trẻ, không nhất thiết phải khổ sở, nhân sinh vốn có nhiều lộ khẩu, đôi khi chúng bất đồng nhưng đều đi về một đích!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.