Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 4: Sách Phúc Duyên




Editor: demcodon
Năm đó nàng dựa theo hoàng mệnh vây đánh vào nước địch, nơi đi qua máu chảy ngàn dặm, sát nghiệt quá nặng. Sau đó có mấy vị cao tăng đắc đạo tìm được nàng, nói muốn thay nàng siêu độ vô số du hồn bên cạnh để trả nợ. Lúc ấy nàng khinh thường nhìn lại, nhưng mấy vị cao tăng lại nói nếu nàng chấp mê bất ngộ thì nghiệt nợ trên người nàng sẽ làm cho người thân của nàng chịu khổ. Mặc dù là sau khi chết cũng phải trả lại giúp nàng. Trên người nàng có sao may mắn chiếu có lẽ không ngại, nhưng người thân của nàng chỉ sợ kiếp sau chỉ có thể làm trâu làm chó; cũng bởi vậy nàng mới đồng ý yêu cầu cao tăng, làm phép khoảng bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Sau khi những cao tăng đắc đạo đó làm phép chấm dứt lòng bàn tay của nàng thần kỳ hiện lên một dấu như Phật ấn. Dường như được khảm vào máu thịt.
Lúc này thay đổi một thân thể Phật ấn này lại có thể xuất hiện lần nữa. Nàng không thể không hoài nghi lần này mượn xác hoàn hồn có quan hệ với làm phép lúc trước.
Tinh thần của Sở Từ đều bị Phật ấn hấp dẫn đi, chỉ thấy ánh sáng vàng kim kia càng ngày càng sáng. Chẳng được bao lâu lòng bàn tay lại có thể huyễn hóa ra một hư ảnh.
Hư ảnh này đại khái chỉ có độ cao cỡ bàn tay, nhưng lại có thể nhìn ra hình dáng rõ ràng, nghiễm nhiên chính là một con người nhỏ. Mà người nhỏ này nhìn qua khoảng 5-6 tuổi, bé trai đầu trọc, trên người mặc áo cà sa màu vàng, chắp tay trước ngực. Dáng vẻ ngược lại đáng yêu nhưng nghiêm trang.
Không thể hiểu được tại sao xuất hiện ra một đứa bé như vậy, Sở Từ cũng hoảng sợ: “Cậu là ai? Yêu quái?”
“A di đà phật, tiểu tăng là độ hồn sử của thí chủ, là bảy đại cao tăng tu vi ngưng khí mà thành." Cậu bé trước mặt có khuôn mặt nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ thịt mũm mĩm làm người có loại xúc động muốn nhéo một cái.
Kiếp trước Sở Từ giết người vô số. Mặc dù dáng vẻ không xấu nhưng trẻ con thấy nàng đều sợ tới mức tiểu trong quần. Đây vẫn là lần đầu có một cậu bé dáng vẻ bình tĩnh như vậy ở trước mặt nàng.
Gan nàng vẫn luôn không nhỏ, huống hồ cũng có chút tin tưởng lai lịch của cậu bé này. Bởi vậy thu liễm vài phần cảm xúc, cười miệt thị một tiếng nói: “Mấy ông lão kia âm hồn không tan à? Bọn họ phái cậu tới độ hồn là muốn cho tôi đầu thai miễn gây tai họa nơi kỳ quái này hả?”
“Bảy đại cao tăng sau khi làm phép cho thí chủ đều đã viên tịch, đã mất liên hệ với tiểu tăng. Hơn nữa cái gọi là độ hồn cũng không phải để thí chủ đầu thai chuyển thế.” Cậu bé lại nói.
“Vậy đó là cái gì? Không cho tôi đầu thai, chẳng lẽ muốn tôi ra tay giết người ở nơi này?” Sở Từ cười mỉa một tiếng.
“Linh hồn thí chủ sát khí quá nặng. Nếu tùy tiện đầu thai thì tất cả người liên quan với thí chủ gần như đều phải chịu liên lụy. Tương lai chuyển kiếp mấy đời đều phải chịu khổ với thí chủ." Cậu bé hoàn toàn chính là một thái độ nhận định nàng chắc sẽ bởi vậy mà nghe lời, lại nói tiếp: “Cũng may thí chủ ngoại trừ sát khí thì phúc duyên trên người cực tốt. Bởi vậy hiện giờ có thể dùng thân thể này chuyển hóa linh hồn sát khí, tình hình cụ thể và tỉ mỉ có thể mở ra lý giải của sách Phúc Duyên xem.”
“Sách Phúc Duyên? Ở đâu?” Sở Từ nhìn xung quanh một chút.
Bất luận là đầu thai chuyển thế hay là mượn xác hoàn hồn đối với nàng mà nói đều râu ria. Nhưng nếu sát khí của nàng ảnh hưởng phụ mẫu và đệ đệ đã qua đời của nàng, vậy thì nàng cũng không ngại phối hợp.
Sở Từ mới vừa nói ra vấn đề thì nhìn thấy bên cạnh cậu bé này đột nhiên nhiều thêm một quyển sách thật dày. Quyển sách hiện ra trạng thái sương mù, nhưng hai chữ “Phúc Duyên” ở trên thoáng hiện kim quang.
Sở Từ ma xui quỷ khiến vươn tay mở ra xem, ở giữa mục lục bên trong có vài phần, nhìn thấy những chữ đó sắc mặt nàng tối sầm: “Sách Phúc Duyên? Cái này mà tính là sách Phúc Duyên gì?”
Nghe tên kia còn tưởng rằng là sách ghi chép công đức. Nhưng trên thực tế căn bản không phải là chuyện như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.