Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 21: Mua đồ Nhiều




Editor: demcodon
Ánh mắt Sở Đường tràn ngập hoài nghi, dù sao cũng là đứa nhỏ 17 tuổi mà thôi. Mặc dù là muốn thu liễm cũng vẫn lộ ra. Sở Từ nhìn thấy rõ ràng, cười một tiếng sau đó không nói.
Trấn trên kỳ thật cũng không tốt hơn trong thôn bao nhiêu. Nhưng có một số sạp bán hàng rong nhỏ bán đồ ăn, giá đồ ăn cũng không mắc. Trước kia Sở Từ ở một mình không chú ý tới những việc này, nhưng sau này sẽ khác. Nếu muốn cho Sở Đường yên tâm thì không thể khắt khe cậu ở phương diện ăn ở. Tiền là thứ tiêu rồi kiếm lại, đối với em trai của nàng cũng sẽ không quá mức keo kiệt.
Sở Từ dạo qua một vòng ở trên chợ mua không ít đồ. Gạo là 1 hào 4 xu một ký, Sở Từ trực tiếp mua một lần 10 ký. Đường trắng 7 hào 8 xu một ký, muối 1 hào 5 xu, mỗi loại mua một ký. Tiếp theo Sở Từ bỏ 5 xu mua một đống lớn rau xanh. Mặc dù loại này không khác gì với rau dại, nhưng dù sao cũng là ít đi một phần cay đắng. Mua hết mấy thứ này đại khái mất hơn một nửa tiền trên người Sở Từ.
Sở Đường trừng đôi mắt to nhìn cô mua đồ tiêu tiền như nước. Thậm chí sau khi mua đồ còn đưa cho cậu cầm, nhất thời hơi dở khóc dở cười.
"Chị, dầu này mua 2 ký còn được. Nhưng nước tương thì thôi bỏ đi, có thể tiết kiệm..." Sở Đường hơi đau lòng nói.
Lúc đi với Sở Từ cậu cũng không nghĩ tới phải trải qua ngày tháng ăn nước luộc. Trước mắt cô có thể mua được những thứ này đã ra ngoài dự kiến của cậu. Nhưng có tiền cũng không cần tiêu như vậy.
Sở Từ trợn mắt xem thường, nàng cũng không muốn mua mấy thứ này. Nhưng trong sách Phúc Duyên một món ăn đơn giản đều cần các loại nguyên liệu này, không mua đủ làm sao nàng luyện tập nấu ăn được? Nếu luyện tập thì đến kỳ hạn ba tháng nàng mới có thể giữ mạng nhỏ ô hô!
"Mấy thứ này giá cũng không mắc, mua một ít về rất tốt. Hơn nữa em không phải chưa thấy qua chỗ chị ở, không có chỗ nào phòng trộm được. Tiền để chỗ nào cũng không an toàn, ngược lại còn không bằng tiêu hết." Sở Từ an ủi nói.
Trong nhà thật là không an toàn. Nhưng sau này đồ quý giá nàng có thể đặt ở trong không gian, chỉ là lời này không thể nói với Sở Đường.
Sở Đường chỉ cảm thấy thịt đau, mí mắt không ngừng nhảy. Cho đến lúc Sở Từ moi tới moi lui cũng không biến ra tiền thì cậu mới thở hắt ra: "Trời không còn sớm, chúng ta trở về đi?"
Sở Từ vừa định cảm thán một tiếng tiền không đủ tiêu thì nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Sở Đường nhất thời không nói, miễn cho nhóc này biết nàng tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm được sẽ chịu kích thích lớn.
Dọc theo đường đi, Sở Đường thật cẩn thận ôm mấy thứ này, đi không được bao xa trên trán đã nổi lên một tầng mồ hôi, cũng may không xa, chưa đến một tiếng đã đến nhà. Sở Đường vừa vào cửa chuyện đầu tiên chính là mang gạo dầu bỏ vào một chỗ khô ráo nhất ở trong nhà, lăn lội một hồi mới cẩn thận nhìn vào cánh cửa.
Trong cửa này có không ít cỏ tranh khô ráo, một chồng lại một chồng gọn gàng, không giống như những gì Sở Từ đã làm. Ngoài cỏ tranh còn có không ít rau dại và...
"Chị, đó là cái gì? Giầy rơm?" Ánh mắt Sở Đường bị hấp dẫn đi qua.
Trong góc để không ít cỏ tranh đan thành đồ vật, nhưng nói là giầy rơm lại không giống. Thủ công rất thô ráp, có mấy cọng cỏ tranh bị bung ra.
"Dọc theo đường đi em không phải rất ngạc nhiên tiền của chị là từ đâu đến à? Đây, chính là chúng nó, mấy ngày nay chị đan một ít đồ đi bán. Em xem đi, những thứ này là dùng để luyện tập ngay từ đầu." Sở Từ nói ánh mắt sáng lên, dường như là chờ đợi em trai Sở Đường này đến dùng ánh mắt sùng bái.
Đáng tiếc chính là Sở Đường lắc đầu, trong mắt lại dần hiện ra một tia không tin: "Chị đừng gạt em, chị... trước kia cũng đi theo người khác đan sọt cỏ qua. Kết quả chưa đến ba ngày đã không làm, thậm chí căn bản cũng không học được. Từ đó đến nay mới qua bao lâu mà chị có thể tự mình làm thành thành phẩm bán lấy tiền chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.