Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 10: Thu tiền




Editor: demcodon
Không có xe thay đi bộ, Sở Từ chỉ có thể đi bộ. Thịt thừa đầy người này là chướng ngại lớn nhất của nàng, gần như đi lên vài bước đã bắt đầu thở hồng hộc. Nếu không phải mấy ngày hôm trước vẫn luôn lên núi xuống núi rèn luyện, chỉ sợ thời gian đi càng lâu.
Chờ sau khi kiếm chút tiền bảo đảm ăn uống thì nàng muốn bắt đầu cân nhắc chuyện giảm cân này, hơn nữa còn rất khẩn cấp.
Mặc dù linh quả trong không gian có thể kéo dài tánh mạng, nhưng sống được hay không vẫn còn chưa biết.
Nhưng nói đến không gian, mấy ngày nay nàng vẫn luôn vội vàng lăn lộn với những cỏ tranh đó cũng chưa đi vào. Nghe tiểu hòa thượng nói, bởi vì nàng “chăm chỉ nỗ lực” nên linh thụ đã có chút sinh cơ, còn mọc ra một hai mảnh lá cây. Linh quả kéo dài thọ mệnh đầu tiên rất dễ dàng mọc ra, chỉ cần nàng liên tục cố gắng là được.
Tiểu hòa thượng đây là xem nàng thành con la. Lúc để cho nàng kéo đồ còn muốn treo một củ cải lớn ở trước mặt nàng dụ dỗ.
Thật vất vả đi tới trạm thu mua, gần đó cũng có vài người.
Có rất nhiều đứa bé hái được dâu tằm tới buôn bán, còn có vài cô gái nhỏ vẻ mặt luyến tiếc bán tóc. Nhưng mọi người ngay khi nhìn thấy nàng đều lộ ra biểu cảm hơi hoảng sợ. Đặc biệt là bọn nhỏ gần như lập tức không hé răng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Từ mập? Sao hôm nay cháu cũng chạy tới nơi này?” Bác gái trạm thu mua nhìn cô một cái cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng mặc dù kêu cô là Từ mập nhưng biểu cảm cũng coi như khách khí. Dù sao trước kia cũng không giao thiệp với cô nhiều. Cho nên vẻ mặt sẽ không vui giống như những người khác.
Sở Từ buông đồ vật sau lưng xuống: “Bác gái, cháu tới bán đồ, sọt này có thu hay không?”
“Từ đâu ra?” Bác gái này theo bản năng hỏi.
Cũng không trách bà, thật sự là danh tiếng của Sở Từ này không tốt. Trước kia trạm thu mua thiếu chút đồ lập tức có người nói là Sở Từ trộm. Nếu không phải sau đó bắt được trộm thì hiện tại khẳng định bà cũng không thích cô nhóc này. Nhưng mặc dù Sở Từ không trộm của bà, nhưng nói không chừng về sau sẽ có. Huống chi mặc dù là mấy cái sọt, cũng vẫn muốn hỏi rõ ràng sẽ tốt hơn. Chẳng may người mất của tới tìm thì bà nói không rõ.
Sở Từ cười khổ một cái chà xát tay, làm ra vài phần dáng vẻ thành thật: “Bác gái, sọt này là cháu tự mình đan, thật sự. Nếu bác không tin có thể hỏi mấy đứa nhóc này, bọn chúng có gặp qua cháu cắt cỏ tranh ở trên núi.”
Năm sáu cái sọt chồng lên nhau, bên trong còn thả mười mấy cái rổ.
“Cháu đã thấy, lúc chị ấy cắt cỏ anh Xuyên Tử còn lấy đá ném chị ấy. Nhưng chị ấy xứng đáng, trộm vòng tay của chị Hoàng còn không thừa nhận!” Một bé gái ở bên cạnh há miệng nói.
Khóe miệng Sở Từ nhếch một cái, nàng chán ghét trẻ con.
“Bác gái, bác xem tay này của cháu đều mài ra bọt nước, thật là cân nhắc rất lâu mới đan ra, đặc biệt rắn chắc, bảo đảm dùng tốt.” Sách Phúc Duyên cung cấp cách đan có thể không dùng tốt sao?
Bác gái này bán tín bán nghi nhìn cô vài lần, phát hiện trên tay cô chính xác có không ít bọt nước. Sau đó thở dài một hơi đi đến sọt trước mặt này thử thử. Ánh mắt chậm rãi hiện lên vài phần ngạc nhiên, những hộ gia đình này cũng có tự đan sọt dùng. Dù sao cỏ tranh đều là ở khắp nơi, không cần tốn tiền. Nhưng gần như đều dùng không được thời gian dài, còn tốn thời gian, mà sọt này của Sở Từ tương đối rắn chắc không ít.
“Cái rổ 5 xu, sọt 1 hào một cái, những thứ này cộng lại là 1 đồng 2, cháu thấy được không?” Bác gái cuối cùng nói.
Hiếm khi nhìn thấy Từ mập này ra ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân, hơn nữa đồ vật xác thật cũng không tệ lắm, thu cũng được.
1 đồng 2? Sở Từ cười khổ, thật đúng là kiếm tiền vất vả. Bất quá thời buổi này một cái bánh nướng lớn hạt mè cũng chỉ 3 xu tiền, một chén mì Dương Xuân ở trấn trên kia mới 8 xu. Từ đường bên kia còn một số sọt lớn và rổ. Sau khi bán đi cũng đủ nàng duy trì một đoạn thời gian sẽ không đói bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.