Võ Lâm Tĩnh Hải

Chương 18: Linh lung kiếm




Linh Lung Kiếm.
Tương truyền rằng thanh kiếm này được hình thành từ Ngọc Băng ngàn năm trên núi Tuyết Sơn. Cổ Tuyết Lan đã dùng chân khí của mình rèn Ngọc Băng thành kiếm. Vì thế mà chân kiếm mang tinh khí chí âm vô cùng uy mãnh, thần lực vô song , chém sắt như chém bùn. Năm xưa Cổ Tuyết Lan tung hoành gianh hồ với thanh kiếm này dường như không có đối thủ. 25 năm trước khi Cổ Tuyết Lan qua đời thanh kiếm này cũng bỗng nhiên mất tích. Nhiều lời đồn Linh Lung Kiếm được Thiên Sơn Tử đem chôn cùng chủ nhân. Có người nói nó bị rơi xuống vực sâu U Linh Sơn trên núi Tuyết Sơn. Có người nói nó được một cao nhân đánh cắp ra ngoài quan ngoại. Nhưng chả giả thuyết nào thuyết phục ví suốt 25 năm sau nó chưa từng một lần tái xuất giang hồ. Hôm nay lại bất chợt nằm trong tay Tam Kha thì quả khiến mọi người kinh ngạc.
- Hắn là đệ tử của Yên Nam Tử sao?
- Không đúng Yên Nam Tử xưa nay không thu nhận đệ tử.
Kẻ hỏi náo loạn, người phản bác.
- Hắn hẳn là đệ tử của Cầm Thánh.
- Ta chưa nghe nói Cầm Thánh thu nhận đồ đệ.
Bên ngoài gió thu vẫn thổi điu hiu. Hàng vạn ánh mắt đang đổ về hai đại cao thủ vang bóng trong giang hồ. Một cuộc đại chiến Thiện Ác
Một mĩ nam băng sương , lãnh đạm. Một Tiên Ông khí khái , phi phàm.
Tam Kha phi thân bay vút lên cao, tung ra Linh Lung Kiếm hô lớn:
- Lưỡng Nghi Kiếm Trận! Vân Hải Truy Phong.
Bầu trời chuyển mây vần vũ , Gió lạnh thổi tứ phương. Linh Lung Kiếm phân thân thành 2 , 4 thành 4. Tứ Tượng Lưỡng Nghi Kiếm Trận uy thế như vũ bão nhằm thẳng Phạm Chiêm đâm tới.
- Là Tứ Tượng Luân Hồi Kiếm! – Phạm Chiêm có chút kinh hoàng.
Lão Đồng Tử bên trong có phần nao lúng quay sang Hồ Vạn Xuân hỏi:
- Tam Ca ! Kiếm Trận này làm sao phá!
- Trận kiếm này âm dương luân hồi dịch chuyển. Nếu không đồng thời phá được bốn kiếm một lúc. Thần kiếm lập tức sẽ hồi sinh , uy lực tăng lên gấp bội
Bốn kiếm đã đâm tới . Phạm Chiêm đã vung kiếm lên hô:
- Bát Huyền Thái Cực ! Hồng Trần Lạc Nhạn.
Tức thì xung quanh cây kiếm trên tay tỏa ra 1 vòng thái cực , đẩy bốn thanh tứ tượng kiếm ra xa. Đồng thời 1 vòng hồng quang từ thái cực hòa vào Lưỡng Nghi Tứ Tượng Trận.
- Ầm…
Một tiếng nổ lớn mây gió đều tan đi. Chỉ còn bốn thanh kiếm vô sắc trên bầu trời.
- Phá kiếm hay lắm ! Nhưng chỉ mới là bắt đầu thôi!
Hắn ở trên không trung , khuôn mặt vẫn băng lạnh. Lời nói ngân lên trong gió:

Linh Lung Kiếm ! Dẫn dẫn băng chi
Thiên Sơn vô cực! dẫn địa chi

Càn khôn nã động chu nhân di


Vạn Xuân nghe những âm thanh này mặt đã tái mét . 
- Là… Thiên Sơn Vạn Băng Kiếm Trận..Nhị Ca cẩn thận…
- Tam Ca! Cái gì mà Vạn Băng Kiếm Trận.
Lão Đồng Tử không hiểu vội hỏi lại. Vạn Xuân vẫn kinh hãi như bị nhập phong. 
- Chẳng phải kiếm trận này đã bị thất truyền sau cái chết của Cổ lão tiền bối rồi sao
Lý Khuê kinh hãi .
Trần Lãm có vẻ là người thông hiểu liền giải thích vào:
- Quả nghe nói vậy !Vạn Băng Kiếm Trận dùng Linh Lung Kiếm làm vật dẫn. Hấp thụ sức mạnh của Ngọc Băng ngàn năm tạo thanh Vạn Băng Kiếm. người trong Băng trận chẳng khác nào giữa chốn ngàn tên ,vạn kiếm. Thân xác khó mà bảo toàn.
- Chúng ta cùng xông ra cứu nhị ca! 
Lão Đồng Tử rút quải kiêm toan xông ra.
Hồ Vạn Xuân thẫn thờ nói
- Muộn rồi ! … Đệ nhìn kìa
Bên ngoài Tam Kha vẫn ngự trên cao. Phía dưới xung quanh quanh Phạm Chiêm 50 thước cỏ cây đều bị xé nát. Hẳn kiếm trận này nội bất xuất ngoại bất nhập
Âm thanh vẫn vang trong gió lạnh:

Ngọc Băng vạn thế Nhật Nguyệt di


Lời nói vừa dứt Linh Lung Kiếm đã tỏa ánh sáng đến cực thịnh. Tức thì từ 4 ảnh kiếm phân thành 8 , 8 thành 64 . Theo Phương vị 64 quẻ trong bát quái mà phi xuống.
- Vạn Băng Kiếm Trận lé nào hắn là…!- Phạm Chiêm còn chưa hết kinh hoàng
Ầm …ầm ..ầm… 
Băng kiếm phi xuống như mưa. Dưới mặt đất mọi vật đều tan biến. 
Bỗng từ trong băng trận, năm luồng hào quang cùng nhau phát ánh sáng chói lòa.
- Vạn Vật Quy Tàng! Ngũ Hành Tương Khắc! 
Ngũ Hành Trận sinh ra tử trời đất. Lất tương sinh hợp nhất làm sức mạnh. Tương khắc làm hủy diệt. Băng Kiếm trong trận phút chốc đã tan biến. Phạm Chiêm từ trong trận băng lên không trung. Thanh kiếm trên tay liên tục thay đổi màu sắc theo ngũ hành, xuất liền ra 5 chiêu: Thủy Triều Nộ Ảnh, Mộc Đoạt Khinh Tâm, Hỏa Long Tại Thiên, Kim Thiền Nhất Phách, Tam Sinh Tuyệt Địa.
Tam Kha với Linh Lung Kiêm liên tục bị đẩy lui . Cuối cùng bị đẩy văng ra đến 50 thước , Trên miệng rỉ ra 1 vệt máu tươi.
Bên này vết thương cũ trên ngực Phạm Chiêm cũng thấm máu ra áo bào, hẳn cũng đã vận công quá sức.
- Bát Huyền Kiếm Pháp quả là danh trứ thiên hạ!Vạn Băng Kiếm Trận này ta đã luyện suốt 10 năm qua, không ngờ lại bị Lão phá dễ dàng .
Phạm Chiêm phản bác nói:
- Vạn Băng Kiếm Trận này của Cổ lão tiền bối uy thế tàn sơn diệt hải. Chỉ tiếc là ngươi mới luyện đến tầng thứ 6 của Cửu Âm Thần Công nên không thể phát huy hết uy thế của Kiếm Trận.
Tam Kha chột dạ nghĩ: ‘ Thần nhãn của lão già này thật không thể xem thường. Chỉ dựa vào Băng Trận đã biết hắn chỉ mới học đến tầng thứ 6 của Cửu Âm Thần Công. Người này so với Vân Phong mà nói còn cao hơn một bậc’ 
Gió thu ngày càng thổi mạnh. Đêm nay e chừng sẽ có một trận mưa lớn. Tam Kha và Phạm Chiêm vẫn đứng lặng trên chiến tuyến. Cả hai đều không nói lời nào…
Bên ngoài một nam nhân phi ngựa như bay đến bên Tam Kha , người này mặc Cẩm Phục Y Vệ. Lưng thắt Nhất Phẩm Đai . Hắn đến gần ghé tai Bình Vương bẩm lại điều gì đó. Bình Vương nghe xong thần sắc có phần thay đổi thấy rõ. Liền quay ra nói lớn.
- Lão Công hôm nay tạm dừng tại đây ! Hẹn lần sau sẽ cùng Lão đấu 1 trận sinh tử.
Phạm Chiêm tuy có bất ngờ về chuyện này. Nhưng Lão cũng vốn không muốn hai bên phải một trận tương tàn nên cũng vòng tay nói:
- Thứ lỗi không tiễn!
Bạch Hổ từ trong thành vội thúc tuấn mã phi đến bên Phụ Thân toan thắc mắc. 
- Phụ Thân…
Phạm Chiêm đã giơ tay nên ý không muốn y nói tiếp. 
Bạch Hổ không dám nói gì thêm đành đứng đó nhìn đoàn quân lui đi trong nắng chiều.
Trên thành nhân sĩ của 12 lộ cũng tỏ ra nghi hoặc nhìn nhau. Phạm Chiêm cũng đã quay vào trong thành . Lão cũng không quên trả cây kiếm cho chủ nhân, còn nán lại nhìn y một khắc rất thân thiện.
***
Đại Thảo Nguyên Hun Sơn.
Một căn nhà tranh nhỏ nằm giữa Đại Thảo Nguyên rộng lớn. Thảo nguyên này nằm sâu phía sau rừng Hun Sơn Trúc Đào. Ba phía là rừng thủy sinh. Trong rừng đã số đều là những cây Phong lá đỏ rực trong sắc thu. Cả Đại Thảo Nguyên phủ một sắc vàng tươi của hoa Cúc.
Trong ngôi nhà tranh. Một nam tử hán hôn mê nằm trên giừơng. Bên cạnh y một tiểu thư vận áo lam luôn luôn lo lắng dõi theo hắn.
Đã bảy ngày nay nam nhân đó mê man chưa tỉnh. Bốn ngày đầu hắn bị sốt cao, lúc hôn mê chỉ gọi mỗi 2 từ " Quân Nghi" nàng đoán cái tên ấy hẳn rất quan trọng với hắn. Những khi ấy hắn đổ mồ hôi rất nhiều. Nàng thường lấy khăn ướt lau mồ hôi cho hắn. Hắn lại mê man nắm lấy tay nàng mà gọi" Quân Nghi, Quân Nghi". Hai má nàng lại ửng đỏ.
- Ngươi..ngươi dám!
Nàng vung tay toan tát cho y một cái. 16 năm nay chưa nam nhân nào dám cầm tay nàng như thế. Nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này thật đáng thương
“Thịch “.
Nếu hắn không phải đang cơn nguy kịch thì hẳn nàng đã cho hắn mấy cái bạt tai rồi.
- Ngươi... Khi nào ngươi tỉnh bản tiểu thư sẽ đánh cho ngươi xỉu tiếp.
Hắn chẳng thèm nghe những gì nàng nói vẫn nắm chặt bàn tay ngọc.
Thịch...thịch...thịch.
Hắn cầm tay nàng khiến nàng thấy khó thở, mồ hôi toát ra như bốc hỏa. Nàng lại nghĩ :
- Nhìn hắn ngủ cũng thấy dễ thương. Ai cũng nói Hoàng Tử là con trời. Nàng trước kia cứ nghĩ con Hoàng Đế, Thiên Tử thì phải có 3 đầu 6 tay. Hóa ra không phải, hắn chỉ khác những người đàn ông khác mà nàng gặp ở chỗ… hắn rất tuấn mĩ.
Thịch, thịch.
- Thiên Tử rất tuấn mĩ!
Đó là câu chốt của nàng.
- Ngươi bỏ tay ta ra đi. Ngươi cầm tay ta , ta thực sự thấy rất khó thở. Ta biết ngươi đang hôn mê, ta không làm khó ngươi nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho ta một chút.
Nàng đặt tay lên ngực giữ cho trái tim đập chậm lại. Có lẽ hắn hiểu được lời cầu xin của nàng nên cũng bỏ nỏng tay ra chìm vào giấc ngủ. Chờ cho hắn ngủ say rồi nàng mới rón rén đến bên thành cửa sổ, vắt vẻo ngồi trên thềm cửa , bỏ cây tiêu bạc nhỏ đeo bên hông ra ngân nga thổi một khúc nhạc phương nam:

Xin được làm áng mây
Mà bay khắp nơi Giang Hồ(*)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.