Võ Lâm Huyền Thoại

Chương 86: Liên tục gặp thử thách




Khung cảnh làng Thuận Hải tương ứng với giờ thế giới, nghĩa là đồng hồ chỉ vào mười một giờ đêm thì cả làng đều tối om. Lần đầu tiên Anh Hùng đi vào hang Long Vương trong tình trạng tối đen đáng sợ như vậy. Lúc này không có đồng đội bên cạnh, nhân vật chỉ có một mình, thật giống coi phim kinh dị. Thiên Hùng lắc lắc đầu, xua đi ý nghĩ u ám về trò chơi. “Chắc không có ma trong Võ Lâm đâu ha.”
Trời gần khuya, mực nước biển rút về mức thấp nhất. Trò chơi này thiết kế tinh tế đến mức vừa thực vừa ảo. Không chỉ khung cảnh đẹp choáng ngợp mà cách thế giới vận hành cũng linh hoạt vô cùng. Thiên Hùng vào trang tuỳ chọn, bật hiển thị giáp trụ lên. Ánh sáng của bộ fullset hoàng kim vô khuyết đã có tác dụng thay đèn rồi. Hiện nay Anh Hùng đang ở cấp 18x, ánh sáng thần khí tản mác quanh người khiến hắn có cảm giác vững tâm hơn.
Vừa qua khúc cua đầu tiên, hắn đã thấy Thuỷ Nhược Lung linh kiên trì đứng giữ cửa. Trong ánh sáng nhập nhoạng tối đen, con quái vật nước biển xanh long lanh chẳng khác nào ma da hiện hình. Thiên Hùng nhấn phím tắt triệu hồi sủng vật. Lúc Dực Hoả phượng vừa tung cánh hiển lộ uy phong thì sóng thần đã ào ào tràn tới nơi. Anh Hùng lấy thân chắn sóng, một lần nữa sử dụng Phong Văn Vô Hữu để phòng thủ. Tuy nhiên chiêu này chỉ mới luyện ở cấp đầu tiên nên sức mạnh không thể sánh kịp cao thủ thực sự như Lam Y.
Do tương khắc thuộc tính, Kentucky bị chiêu sóng nước hành hạ không ít. Phượng hoàng lảo đảo trong dòng lưu thuỷ, ánh lửa đỏ xung quanh cũng tắt liệm đi một phần. Gọi sủng vật thuộc tính hoả trong hang Long Vương quả nhiên là thất sách trong thất sách. Nhưng Thiên Hùng chắc chắn không phải kẻ ngu, hắn chỉ muốn kiểm chứng giả thuyết mình mới nghĩ ra.
“Nếu tất cả chỉ là mob thì ta không bị bắt buộc phải diệt chúng. Chỉ có boss mới liên quan đến thử thách, mob là vật trang trí trên đường thôi.”
Anh Hùng nhảy lên lưng Dực Hoả phượng, dùng tối chiêu trong ba mươi sáu kế. Tuy bị sóng nước đánh tơi bời nhưng bọn họ chỉ một lòng phóng tới trước. Thuỷ Nhược Lung Linh quyết tâm truy đuổi cũng lừng lững bò theo Anh Hùng. Máu đỏ tiếp tục văng ra khi quái vật liên hồi công kích kẻ xâm nhập. Đúng như hắn dự đoán, đoạn đường tiếp theo lại xuất hiện bọn Thuỷ Nhược Lung Linh khác. Chúng là mob tự động, kẻ nào đi vào phạm vi là tiêu diệt ngay chứ không cần hỏi han.
Tình trạng này cũng giống lúc Anh Hùng cõng Tịch Dạ vượt phụ bản Phật Quang Phổ Chiếu. Toàn bộ quái vật đều lao vào tấn công, chỉ một chốc sau đã tạo thành quân đoàn truy sát. Bao nhiêu con quái vật là bấy nhiêu lượt tấn công. Anh Hùng không đánh trả, bởi một khi dừng lại chỉ có con đường chết. Trong lúc di chuyển toàn bộ Dam sát thương do sủng vật chịu hết. Thiên Hùng mở túi nãi ra, liên tục tống thuốc cho Kentucky.
Là một y sư, mỗi lần hắn dùng dược đều đạt hiệu quả tối ưu. Tuy Dực Hoả phượng bị hành hung tơi bời nhưng vẫn có chủ nhân yêu thương nó. Thanh HP của sủng vật cứ như trò chơi quyết đấu đường phố,máu liên tục chạy lên chạy xuống thể hiện sự ác liệt khi sủng vật lâm trận. Đây hẳn nhiên là thử thách nhắm vào độ lì của người chơi. Để xem ngươi có bao nhiêu tiền, đủ chống lại binh đoàn mob cao cấp đang đuổi giết sau lưng không.
Thiên Hùng thở phào nhẹ nhõm khi con Thuỷ Nhược Lung Linh đầu tiên bỏ cuộc. Mob tự động chỉ di chuyển trong một phạm vi nhất định, nếu người chơi chạy đủ xa, bọn chúng sẽ tự động trở về chỗ của mình. Lần lượt những con tiếp theo cũng đã đi hết phạm vi phòng thủ. Đoàn truy binh càng lúc càng thưa vắng dần, sau đó chẳng còn mống nào. Hắn bật cười khoái trá vì mình vượt qua ải này dễ dàng như vậy. Đôi khi chỉ dùng sức trâu cũng chẳng phải điều tốt, phải biết linh hoạt dựa vào thời thế mới có thể thành công.
Anh Hùng nhảy xuống đất, thu sủng vật lại. Kentucky bay sau lưng người chơi, đóng vai trò trợ công và chiếu sáng thay đèn lồng. Ánh sáng đỏ vàng hoà lẫn vào nhau nhảy nhót tươi vui trên vách đá. Tâm trí Thiên Hùng bừng bừng khí thế như mới thắng xong một trận quan trọng. “Kỳ Bảo ở đâu, đại lão gia đã sớm đến rồi đây!”
Hả hê chưa được bao lâu, bỗng nhiên hắn phát hiện một chiếc bóng trắng đứng phía đằng xa. Tim Thiên Hùng thót nhẹ, lo lắng không biết mình phải đối phó với thứ gì. “Đây là MMORBG chứ có phải horror game đâu.” Hắn vuốt vuốt ngực rồi điều khiển nhân vật tiến tới trước.
Chiếc bóng trắng có hình dạng con người nhưng mặt mày tái nhợt. Nó chỉ đứng lặng yên chứ không có động thái nào như chuẩn bị tấn công. Anh Hùng đi ngang qua, nó cũng chẳng thèm nhúc nhích. Hắn nghiêng đầu ngắm nghía, chẳng hiểu nhà sản xuất đặt NPC ở đây làm gì. Tuy nhiên, với bản tính thận trọng, Thiên Hùng không dễ bỏ qua manh mối. Trong môi trường thiếu thông tin, tra khảo được ai là cứ hỏi.
Hắn bắt đầu “nói chuyện”.
Tuỳ chọn hội thoại hiện ra và NPC bắt đầu kể lể câu chuyện của mình. Trần Phát vốn là ngư dân làng Thuận Hải đã từng bị đánh dạt vào hang. Y bị quái vật giam giữ đồng thời bị tra tấn bởi những bóng ma kinh hãi. Trần Phát đã gặp qua Long Vương vốn là một linh thần bảo vệ cho vùng biển. Nhưng giờ đây Long Vương đã biến chất, trở thành một con quỷ muốn trả thù thế gian.
Thiên Hùng chăm chú đọc thông tin, chẳng biết lọc được gì hữu ích không. Câu chuyện này quá mơ hồ, có tác dụng cảnh báo hơn là đưa ra manh mối. Tuy nhiên việc tiếp theo mà Trần Phát làm mới đáng lưu tâm. Y quỳ xuống van xin Anh Hùng hãy đưa mình về nhà, bàn tay níu chặt chân hắn, không cho Anh Hùng bỏ đi.
Lần đầu tiên gặp NPC rắc rối như vậy, Anh Hùng bước vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. “Chẳng lẽ đây là bẫy rập kiểu mới của nhà sản xuất, họ muốn dùng tình cảm để ngăn cản người chơi?” Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn quyết định ưng thuận giúp đỡ Trần Phát. Sau khi click vào tuỳ chọn đồng ý, Trần Phát trở thành đồng đội của Anh Hùng trong team. Tuy nhiên, khi nhìn vào trạng thái của y thì Thiên Hùng phát rầu. “Nhân vật gì mà yếu thế này!” Trần Phát là dân thường trong game, dĩ nhiên không có cấp độ max lever như những NPC liên quan đến nhiệm vụ khác. Chỉ số sức mạnh của y chỉ tương đương người chơi mới xuất hiện trong Tam Tinh miếu. “Kiểu này chạm mặt Thuỷ Nhược Lung Linh là one hit one die luôn.”
Vốn không phải kiểu nhân vật tanker, Anh Hùng dĩ nhiên kém nhất ở khoản phòng thủ. Nay kéo theo một cục nợ sau lưng, yếu điểm của hắn càng bị khuếch đại gấp đôi. Dực Hoả phượng chở hai người bay ngược trở về lối cũ, chạm ngay vào hàng tảo biển xanh nhung nhúc trong hang. Sau cú tấn công đầu tiên của Thuỷ Nhược Lung Linh, Kentucky thì sụm, Trần Phát cũng hấp hối. Anh Hùng phát hoảng không biết chữa trị cho ai trước. Thuỷ Nhược Lung Linh lại cho nước ập tới, Kentucky xám ngoét còn Trần Phát thì lập tức thăng thiên.
Trang hiện có xuất hiện thông báo nhiệm vụ thất bại, hắn lại bị sóng thần đẩy thẳng ra cửa hang. Thiên Hùng thở dài trước tình cảnh này. “Cứ mỗi lần đột phá lại đụng vào đá tảng. Phụ bản ơi là phụ bản!”
Với quy định mỗi đội chỉ vào hang Long Vương được một lần trong ngày, Thiên Hùng không thể xông vô thử thời vận lần hai. Hắn để nhân vật toạ thiền tích điểm kinh nghiệm, bản thân mình thì vào bếp nấu mì gói. Đã hơn mười một giờ, còn vài chục phút nữa là ngày mới bắt đầu. Qua khỏi nửa đêm, bản thân Anh Hùng sẽ thoát khỏi cấm chú mỗi ngày một lần của hang Long Vương.
Nhìn ra cửa sổ, thấy phòng trọ thằng Quý còn sáng đèn là Thiên Hùng biết nó cũng giống hệt mình. Đêm nay hành trình truy tìm Ngũ Đại Kỳ Bảo có bước tiến lớn, hắn phấn khích nên không ngủ lại được. Sau khi chén xong gói mì củng cố quân lực, Thiên Hùng quay lại cuộc chiến. Đồng hồ vừa nhảy sang số không, hắn lập tức đạp sóng tiến vào hang.
Lần này có kinh nghiệm, Thiên Hùng không mất thời gian tổ chức đội hình này nọ. Hắn cưỡi Kentucky chạy qua cuồng phong bão tố mà đám Thuỷ Nhược Lung Linh mới tạo ra. Vào thời điểm hiện nay, khi các chức năng đã mở gần hết, tiền bạc đối với Anh Hùng chẳng là vấn đề nữa. Hắn liên tục đi tới Thương Vụ mua thuốc men dành cho sủng vật và người chơi.
Trước khi chạm mặt với Trần Phát lần hai, hắn tranh thủ phục hồi HP cho Kentucky. Sủng vật phải ở trong tình trạng sức khoẻ tốt nhất thì mới cõng cả hai người bay vượt biển được chứ. Đối với ngư dân Trần Phát, Thiên Hùng cũng có kế sách khác. Hắn dùng bạc mua thêm mũ giáp tân thủ bắt Trần Phát mặc vào. Tuy không cải thiện được bao nhiêu, nhưng như vậy kẻ đồng hành của hắn đã bớt đi vẻ mong manh yếu đuối. Hắn chỉ ước gì NPC mà hệ thống cấp cho mạnh mẽ hơn một chút thôi.
Trong lúc xông trận, ngoại trừ việc dùng Phong Văn Vô Hữu chịu hầu hết đòn tấn công, Anh Hùng còn phải linh hoạt sử dụng Liệu Thương đúng lúc. Kim Sang dược không phải vô tận, mà khả năng của chúng cũng không bù nổi với tốc độ rơi máu của Trần Phát. Chưa bao giờ Thiên Hùng cảm thấy sợ hãi như thế. Thà bản thân bị giết còn hơn để Trần Phát chịu thương tổn. Thì ra đây là loại áp lực mà những đại thần thường xuyên trải qua. Chiến đấu vì bản thân chưa đủ, mà phải bảo vệ được đồng đội mới là kẻ mạnh thật sự.
Có vẻ như Thiên Hùng đã học được thêm điều gì đó rồi.
Hắn bắt đầu hối hận vì con đường song tu trước đây. Nếu chỉ chuyên tâm làm y sư, có lẽ giờ này hắn đã học được Hộ Pháp. Y sư không phải lớp nhân vật tấn công cũng như phòng thủ. Đặc kỹ hỗ trợ có một không hai như Hộ Pháp mới chính là thứ khiến bọn họ trở thành yếu tố không thể thiếu trong đội.
Đối mặt với cảnh ngặt nghèo, Thiên Hùng không thể không thở dài. Có lẽ hắn là tên y sư thất bại nhất võ lâm, là người chơi ăn hại nhất Lê quốc. Đội hình Thuỷ Nhược Lung Linh càng làm dữ hơn khi Anh Hùng muốn đưa Trần Phát ra bên ngoài. Khó khăn chồng chất khiến hắn thêm quýnh quáng.
“Đến mức này rồi thì có bao nhiêu đành dốc hết bấy nhiêu.” Anh Hùng đánh lung tung chứ không chỉ đơn giản phòng thủ. Kentucky bỗng nhiên rít lên, há mỏ phun lửa đỏ. Hắn ngẩn ngơ nhìn thời khắc sủng vật của mình thể hiện thần uy.
“Rốt cuộc đó là phím tắt chết tiệt nào? Thì ra người chơi bình thường cũng có thể điều khiển sủng vật chiến đấu như huấn sủng sư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.