Võ Lâm Huyền Thoại

Chương 62: Ngạo Thị Thiên Hạ




Dân giang hồ thường bảo nhau “Có chơi có chịu”. Lam Y đã chấp nhận chiến tranh, dĩ nhiên không thể từ chối nghĩa vụ của người thua. Chiều hôm đó, y bắt đầu làm công tác trăn trối. Chức vị chủ thành Thịnh Thế, Lam Y trao cho bạn mình là Chân Phương. Còn bao nhiêu Hàng yêu ấn, y tặng hết cho sư đệ Anh Hùng. Với các đại thần, mỗi lần lên lever đều cần tích luỹ hàng triệu điểm. Phụ bản Quỷ Khốc Thần Sầu lại là nơi tặng điểm kinh nghiệm rất phóng khoáng, có Hàng yêu ấn rồi, Anh Hùng sẽ được vào động Bách Yêu mà không cần Lam Y mở đường.
Buổi tối đó, họ hẹn nhau ra quán bar quen thuộc. Thiên Hùng và Steven phải an ủi người bạn mới mất đi phu quân. Ngọc Linh rầu rĩ gọi mấy chai bia ướp lạnh. Nàng không chờ đợi ai, mà nhanh chóng nốc cạn một mình. Trước mặt Dr.Wilson, Ngọc Linh chỉ cười buồn kể về chuyện không vui lúc chơi game. Khi Tịch Dạ xuất hiện, nàng liền ôm lấy đồng minh rồi khóc tấm tức. Kết quả, tối hôm đó, Ngọc Linh say khướt. Steven lo lắng nhìn Thiên Hùng và Tịch Dạ kè nàng về nhà.
Dù thế nào thì hôm sau cũng là một ngày mới. Mặt trời vẫn mọc và trái đất vẫn cứ quay. Khi Lam Y Công Tử đăng nhập vào game liền bị tống thẳng đến kinh thành Trần quốc. Steven thở dài, cưỡi Đại Điêu bay đi. Lam Y xông qua biên giới Ngô quốc, khiến đám người đang làm nhiệm vụ Thủ Vệ Quốc Thổ nhốn nháo kinh hoàng. Y mặc kệ bọn họ, chạy thẳng về phía nam, hướng tới Lê quốc.
Lại thêm một hồi phong ba tại biên giới hai nước Ngô - Lê.
Nay Lam Y đã là kẻ thuộc về quốc gia khác, những người quen cũ cũng chẳng thể nương tay. Nhưng Steven vốn đâu phải là người quan tâm nhiều thứ. Ai xông vào thì y đồ sát, không cần nể mặt mũi nhau làm gì. Kênh thế giới lại đăng tin “Hung đồ Lam Y Công Tử giết chết chiến sĩ của quốc gia ta, các anh hùng hào kiệt mau đến trợ giúp.”
Nhóm của Anh Hùng vừa nghe tin đã lập phóng ngay đến biên giới. “Đại hiệp ơi, ngài mới đổi quốc tịch một ngày thôi mà, lại muốn làm loạn cái gì đây?”
Thật ra khi chuyển quốc gia, những mối quan hệ mà nhân vật đã tạo dựng trước đó đều sẽ hoàn toàn biến mất. Những kênh chat thân mật, chat nhóm, chat trong nước đều không thể liên kết với nhau. Muốn gặp đồng bạn, chỉ có cách duy nhất là băng qua biên giới hai nước. Trực tiếp đối mặt nhau, dùng kênh chat “cận” để nói chuyện.
[Cận] Lam Y Công Tử: “Nương tử, nàng đã bắt đầu nhớ ta chưa?”
Hồng Phấn Lý Chiêu Phu không thể trả lời, bởi vì nàng bận ôm Lam Y khóc nức nở. Chỉ cần chọn đúng loại emo, nhân vật có thể biểu hiện rất nhiều loại cảm xúc phức tạp khác nhau. Anh Hùng và Tịch Dạ cũng bất giác nắm tay, chia sẻ suy nghĩ.
“Đại sư huynh ngày càng ngạo mạn hơn rồi.”
Sau sự kiện hôm đó, Ngô quốc bắt đầu gầm gừ với Trần quốc. Bởi vì Lam Y Công Tử của Trần quốc ngày ngày đều qua lại trên đất bọn họ như đi chợ. Y đã giết không biết bao nhiêu nghĩa sĩ canh phòng tại biên giới Ngô quốc. Tam Thiếu Ngô Gia mắng Lam Tố Tố, “Nếu không có khả năng cầm cương thì đừng mang con ngựa chứng đó về”. Ít nhất trước kia Lam Y rất yên phận, không động chạm đến ai. Bây giờ y như cuồng ma, suốt ngày chỉ muốn khuấy nước trong thành đục. Hắc danh của y nặng như vậy, thậm chí làm ảnh hưởng đến bảng xếp hạng giữa các nước. Tuy Trần Quốc đứng đầu bảng lực chiến đấu, nhưng trên đầu Trần vương phải mang theo một chữ “bạo” không thể bỏ đi.
^_^
Tuy chẳng thể cùng nhau lập nhóm, nhưng Lam Y vẫn đi theo đám bạn của mình để tán gẫu. Khi bọn họ bận vào phụ bản, y đành đăng thoát trở ra. Người ta nói “xa mặt cách lòng” thật không sai được. Dần dà y cảm thấy mình bị cô lập, thật khó hoà nhập với mọi người.
Trong lúc đó, ai nấy đều vô cùng bận rộn. Họ tìm đến phụ bản như chết đói, ngày nào cũng bỏ ra hàng tiếng đồng hồ cày game.
[Nhóm] Tịch Dạ: “Dạo này không thấy đại sư huynh đến tìm nữa.”
[Nhóm] Coffe Đại Sư: “Đến làm gì, có được vào phụ bản với chúng ta đâu.”
[Nhóm] Anh Hùng: “Tình hình trước mắt là phải cố nhẫn nhịn. Chúng ta chăm chỉ luyện cấp, chỉ vì muốn cướp huynh ấy về mà.”
[Nhóm] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Đúng vậy, quyết tâm lật đổ Khất Nhi.”
“Lật đổ Khất Nhi” chính là khẩu hiệu hiện thời của gia tộc Bách Thắng. Đại thần đi rồi, giờ tới lượt Anh Hùng gồng gánh gia đình. Tuy hắn chỉ mới vừa đạt cấp 90, thấp nhất trong số các thành viên, nhưng vẫn là thành phần hạt nhân quan trọng nhất. Y sư dù không mạnh mẽ gì, nhưng thiếu hắn thì không xong.
So với trước đây, thời gian online của Ngọc Linh đang tăng lên nhiều lần. Ngoại trừ lúc làm việc, còn lại nàng đều treo máy đánh quái. Mỗi ngày có bao nhiêu nhiệm vụ tuần hoàn, Ngọc Linh hoàn thành không chừa cái nào. Tích cực kiếm tiền, tích cực tích luỹ bảo vật, nàng muốn đủ sức thách đấu với Khất Nhi. Nếu trước khi xảy ra quốc chiến có thể lấy được Ngọc tỷ thì ngay cả Lê vương cũng có thể mang đi bán. Ngọc Linh muốn gã phải chịu đựng tình cảnh giống phu quân mình trước đây.
Không còn Lam Y chướng mắt, Thần Long bang “Đông sơn tái khởi”. Ngày đại thần bị tiễn đi, bọn họ mở tiệc linh đình tại quảng trường. Bảng chủ Thần Long rất phô trương, đổ rượu chúc mừng, lại còn bỏ tiền bắn pháo hoa. Hồng Phấn tức tối tới gây chuyện, kết cục tạo thành một hồi loạn chiến. Dám Yêu Dám Hận truy cùng đuổi tận đến bang hội của nàng. Vì sợ đắc tội với Thần Long, bọn họ đành đá nàng ra khỏi bang.
[Thế] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Có cho ta cũng không thèm cái bang vớ vẩn này.”
Nàng điên tiết chém vào bảng hiệu của bọn họ. Hồng Phấn lại chuốc lấy hoạ diệt thân, Anh Hùng và Tịch Dạ phải tới giúp nàng nhặt xác. Ngày hôm sau, một bang hội mới có tên là Bách Thắng ra đời. Anh Hùng và bạn bè mình đều nhận được lời mời gia nhập.
[Mật] Anh Hùng: “Bang Bách Thắng là do em đăng ký mở à?”
[Mật] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Đúng vậy, chúng ta có chung mục tiêu, cùng gia nhập một bang sẽ tiện đường hành động hơn.”
Quan hệ với Ngọc Linh gọi là tình cảm, mối liên kết giữa Anh Hùng và Tứ Hải bang gọi là nghĩa khí. Lúc hắn còn là một tân thủ áo vải, Tứ Hải bang đã mở cửa chào đón. Nay Anh Hùng đã đủ lông đủ cánh rồi, chẳng lẽ lại ngoảnh đầu bỏ đi. Mặc dù chị Mai thoái ẩn, nhưng những đồng đội ngày xưa vẫn còn đó. Tiêu Dao Du Hí, Lục Hợp Vô Song, Tiểu Anh muội muội, Thiên Tửu Bất Tuý, Não tàn sĩ sư ... vẫn thường xuyên online.
Đề nghị của Ngọc Linh khiến Thiên Hùng tiêu tốn mất ba ngày suy nghĩ. Khi hắn đem việc này nói với thằng Quý lại bị nó cười vào mặt.- Đại ca, anh quá trọng tình cảm rồi! Tứ Hải bang tuy đông nhưng mọi người chỉ an nhàn chơi qua ngày. Nay chúng ta đang mưu cầu đại sự, muốn làm vua, không thể ở ao nhỏ. Anh xem, đại thần nào trong game mà chẳng đứng đầu một cõi. Không phải bang chủ, cũng là thành chủ, hoặc quốc vương.Lời của thằng em làm hắn dao động một lúc. Khi Thiên Hùng chấp nhận gia nhập Bách Thắng bang, mới phát hiện mọi người đã vào trước mình. “Mưu cầu đại sự, không lo tiểu tiết”. Mọi người đều quyết đoán ngay khi Bách Thắng bang được lập ra. Kể từ đó, ngoài nhiệm vụ cá nhân, họ còn phải làm nhiệm vụ bang phái. Hồng Phấn là bang chủ, Coffe Đại Sư làm phó bang, Thuỷ Mạc nhận chức tổng quản. Chỉ có đôi phu thê trộm cướp là lever thấp nhất trong nhóm. Thiên Hùng sợ mình làm liên luỵ mọi người nên ngày càng cố gắng hơn.
Thời áo vải, sự cố gắng của Thiên Hùng đã đi vào huyền thoại những kẻ lì lợm nhất. Lúc trung kỳ hắn lại cày cấy kiểu này, khiến người người càng nể nang hơn. Những lúc không đi phụ bản cùng đồng đội, Anh Hùng tham gia rất nhiều nhóm khác. Bọn họ là những người chơi đơn độc, lúc cần lập đội mới đến quảng trường báo danh. Ngoài mục tiêu chung, những kẻ này đa phần đều không muốn giao lưu tình cảm. Họ chỉ hợp tác tạm thời, sau đó mạnh ai nấy đi.
Khi mọi người bước vào trung kỳ, tốc độ lên cấp sẽ bắt đầu chững lại. Nhưng với Anh Hùng, mọi việc vẫn thăng tiến ào ào, do hắn đã được chuẩn bị từ đầu. Đám tang vật của một thời trộm cướp vẫn được cất giữ trong kho. Chỉ cần đủ cấp, Anh Hùng lập tức lấy ra xài chứ không phải đi tìm kiếm. Nào bảo phù, nào linh thạch khảm nạm ... thậm chí Anh Hùng có luôn cả thần tiết để trang bị cho vũ khí. Chính Ngọc Linh còn phải ngạc nhiên vì những bảo bối mà Thiên Hùng mang tới nhờ mình lên đồ.
Chớp mắt mà đã đến ngày mười lăm hàng tháng. Chiến trường “Ngạo Thị Thiên Hạ” được mở ra để chọn lấy vị thành chủ tiếp theo. Nếu quốc vương trị vì ba tháng, thì thành chủ chỉ được tại vị một tháng. Võ Lâm này mà không có việc đánh nhau, thì chẳng mấy chốc sẽ loạn ngay.
Ngạo Thị Thiên Hạ là sự kiện chỉ diễn ra trong một ngày duy nhất. Tất cả mọi người đều được tham gia chém linh thạch để chọn ra người tài. Tuy nhiên, những vị bang chủ có đồng đội ủng hộ sẽ chiếm nhiều ưu thế hơn kẻ khác. Trừ khi là một đại thần tưng tửng như Lam Y mới không cần bang hội ủng hộ mà vẫn làm nên sự nghiệp.
Bắt đầu từ mười chín giờ ngày mười lăm, sự kiện tranh chức thành chủ sẽ bắt đầu. Tất cả những người chơi đều bị đẩy dạt ra ngoài, cửa nẻo trong thành sẽ khép lại. Lúc này ai nấy phải đóng vai kẻ địch tấn công toà thành do NPC trấn giữ. Nhưng thay vì chém vỡ tượng giữa quảng trường, họ phải đối phó với tinh thạch truyền kỳ.
Sự kiện này chính là “Công thành chiến” với quy mô nhỏ hơn. Có trải qua “Ngạo Thị Thiên Hạ”, lúc làm thành chủ mới biết cách dẫn quân, điều binh chơi “quốc chiến”. Thông thường, khi chơi Võ Lâm người ta sẽ đi từ thấp đến cao. Thượng đài giành bảng vàng, sau đó mới chơi đoàn chiến rồi bang chiến. Có ai như Anh Hùng, vừa chân ướt chân ráo vào game đã dính vào trận bang chiến với Thần Long? Chưa trải qua Công thành, đã bị lôi vào quốc chiến.
Quá trình trưởng thành của nhân vật Anh Hùng đúng là rất ngược ngạo. Ban đầu vô cùng thuận lợi nhưng tốc độ rất chậm chạp. Nay đối đầu với khó khăn, hắn lại tăng tiến bất ngờ. Ngay cả phu nhân Tịch Dạ cũng phải ngạc nhiên khi Anh Hùng thông báo lên cấp 109. Những người khác chưa tăng lên năm, hắn đã vọt thẳng đến mười lăm.
[Nhóm] Hồng Phấn Lý Chiêu Phu: “Khai mau, thật ra trong thời gian qua anh đã làm gì?”
[Nhóm] Anh Hùng: “Đây là cơ thể bán tiên, luật lệ của phàm nhân đã chẳng thể áp dụng cho ta rồi.”
Anh Hùng cười đầy bí hiểm, khiến ai nấy đều lấy làm thắc mắc. Bí quyết tăng cấp của hắn rất thần kỳ, nhưng lại không thể tiếc lộ cho mọi người. Thiên Hùng tặc lưỡi khi nghĩ đến chốn bồng lai tiên cảnh mà mình vô tình khám phá được. Giá như ai cũng ăn Tẩy Cốt đan rồi, họ đã có thể cùng nhau đến Tiên nhân thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.