Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 326: Thức tỉnh, Alvis




Tại một nơi khác, bên trong một khu vực cực kỳ xinh đẹp với cây cỏ hoa lá như tiên cảnh vậy, chính giữa của nơi này chính là một tảng băng cực lớn chứa đựng một số thứ gì đó ở bên trong, không biết tảng băng này đã xuất hiện bao lâu rồi mà toàn bộ khu vực xung quanh nó đều bị đóng băng lây lan.
Khí lạnh tỏa ra khắp nơi làm một phần nơi xinh đẹp này bị hủy hoại, nhưng lại không có một ai, không có một thứ gì cản trở tảng băng này tiếp tục làm lạnh xung quanh, nhiệt độ quanh tảng băng đã xuống rất thấp, xung quanh còn được lấp bởi một lớp tuyết, những bông hoa bị đông lại như tượng tô điểm cho tảng băng này.
“Rắc rắc”
Đột nhiên không biết xuất phát từ đâu, tiếng nứt vỡ vang ra làm mất đi sự yên lặng của chốn bồng lai này, trên đỉnh đầu của ngọn băng như bị một cái búa bổ vào làm nó nứt ra
Vết nứt bắt đầu lan ra dần về mọi nơi, bên trong đó có một cô gái mái tóc nâu đang ôm một cô bé mái tóc màu xanh lam nhạt mà ngủ, hai người họ như có một mối gắn kết bền chặt mà níu kéo lấy nhau, rõ ràng là ở bên trong một thứ lạnh như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt thỏa mãn của cô gái tóc xanh dương nhạt lại khiến trái tim người khác không tự chủ tan chảy, sự ấm áp đến từ linh hồn.
Đúng vậy, những người mà chúng ta nhìn thấy ở đây không là ai khác ngoại trừ Hình Na và Hình Tuyết, bên cạnh đó là một con rồng béo bự nằm gục ngã sấp xuống đất.
Nhìn hình dáng của con rồng hẳn là nó đã rất cố gắng quan sát và bảo vệ hai người Hình Na trước khi ngất đi, hai tay chống trụ xuống đất, hai đầu gối ngã quỵ để lại những dấu ấn khó mà che đi được, nhưng sau cùng thì nó cũng ngất đi.
Dragonite như là một vị thần bảo hộ bị chuốc ngủ say vậy, tuy là một pokemon chuẩn thần nhưng không có nghĩa là nó mạnh bằng thần, nó chỉ là một con pokemon bình thường thôi, tùy thuộc vào người sở hữu nó mạnh hay yếu thì Dragonite cũng sẽ biểu hiện ra như vậy.
Mà với Hình Na là người chủ nhân, rõ ràng Dragonite là một con rồng với sức mạnh và nghĩa vụ mạnh mẽ, nó như là một kỵ sĩ bảo vệ cho chủ nhân mình, rồi giờ khắc đó, nó lại một lần nữa thức tỉnh.
Được đóng băng lại trong băng tuyết cực hạn của Tuyết nhi, kết hợp với sức mạnh kỳ lạ từ khu vực này nữa không tự chủ đã khiến cho các vết thương của bọn họ khôi phục một cách nhanh chóng, thậm chí tu vi của Hình Na còn có dấu vết tăng trưởng, còn Hình Tuyết thì trong như lớn thêm 1 hay 2 tuổi nữa, sức mạnh của khu rừng này là gì?
“La là la la la lá la ….”

Đột nhiên một tiếng hát vang lên, giọng hát trong trẻo của tinh linh như thắp sáng cả khu rừng, cây cỏ bắt đầu mọc lên, trong giọng hát có chứa trong đó sự yêu thương dồi dào đối với tự nhiên, nhưng trong đó hình như cũng có chứa nỗi đau man mát, nỗi đau đớn đến từ tận trong linh hồn và thể xác
Giọng hát đấy như thể làm tan chảy và hòa tất cả mọi thứ vào trong tình yêu thương, tảng băng lập tức tan ra nhanh chóng, hóa thành nước và lan tỏa ra mọi nơi, nhiệt độ đang bắt đầu tăng lên, khí tức xung quanh hiện lên những hơi thở của con người, không hiểu rõ âm thanh đó là từ đâu vang lên, nhưng nó giúp cho nhóm Hình Na thoát ra khỏi tảng băng một cách an toàn và không bị tổn hại bởi chính băng giá của mình
Cho đến khi cơ thể của Hình Na và Hình Tuyết, Dragonite lộ ra thoát ra khỏi phân nữa tảng băng, hô hấp của họ bắt đầu quay lại, sinh mệnh dừng việc ngủ say mà vươn ra đón lấy ánh sáng mặt trời
Đôi tai của họ bỗng nhúc nhích theo điệu hát, cặp mắt dần mở ra, cơ thể cố cử động thoát ra những phần băng đang giữ bọn họ lại, rõ ràng đây là băng giá cực hạn, nhưng giống như nó đã bị làm tan chảy và kết cấu yếu đi nên rất dễ dàng, kể cả Hình Na và Dragonite đều không có vấn đề gì khi vươn người dậy chứ nói chi là Hình Tuyết, chủ nhân của chúng.
Cơ thể lành lặn và hoàn toàn hồi phục, cả ba người không tự chủ nhắm mắt lại khi ánh sáng chiếu vô khuôn mặt họ, đã quá lâu mà cả ba không tiếp xúc với ánh sáng, đã bao lâu rồi nhỉ? Mà, đến chính bọn họ cũng không biết rằng mình đã ở đây bao lâu cả.
“Mamaa”
Đột nhiên lao vào vòng ngực của Hình Na, Hình Tuyết vui sướng làm nũng mặc dù bây giờ cô không khác gì một cô bé 14 tuổi cho lắm, có thể nói đây là tình cảm giữa chị em hơn là mẹ con, dù sao thì cả hai đều đã hồi phục trở lại sau trận chiến với Ngọc Ly và các thành viên Thánh Linh Giáo.
“Ngoan, ngoan, Tuyết nhi, cảm ơn con nhiều lắm”
Xoa xoa đầu của con bé, Hình Na để mặc cho con bé ôm lấy mình, chắc là con bé đã lo lắng nhiều lắm, vì là người có mối liên kết trực tiếp với cô nên ngoài Gemini, không ai hiểu rõ tình trạng của cô hơn là Hình Tuyết và các võ hồn của mình.
Mới sinh ra không bao lâu, tuy có cơ thể trưởng thành không khác gì một đứa bé mười bốn tuổi nhưng linh hồn thật sự của Tuyết nhi cũng không lớn như vậy, Hình Na là toàn bộ những gì mà Hình Tuyết có, là người duy nhất mà con bé có thể dựa vào, nếu mất đi Hình Na thì cô biết chắc rằng Tuyết nhi sẽ tan vỡ, con bé sẽ không chịu nổi cú shock này đâu, vậy nên… cứ thoải mái ôm đi.
“Tốt rồi ha, Na tỷ, tốt rồi, cơ mà đây là đâu đây?”
Dragonite cũng đang cố gắng làm quen với thân thể mới của mình, ngủ say bấy lâu nay làm anh hoạt động cũng không quen lắm, nhớ không nhầm trước khi ngủ thì anh có nghe thấy tiếng của một ai đó, nhưng mà vì quá mệt mỏi nên cơ thể không tự chủ mà gục ngã, tắc trách quá tắc trách quá a…
“Đây là,… nơi này rất quen thuộc, đây hẳn là.. Khu rừng tinh linh đi!”
Hình Na cố gắng quan sát xung quanh, quang cảnh rất là quen thuộc, giống như cô đã từng đến đây một lần rồi, cho đến khi mà Hình Na nhìn thấy phía xa có một cái hồ và một vách núi dựng thật cao đâm thẳng lên trời thì cô mới nhớ ra đây là đâu.
Khu rừng tinh linh, nơi ở của Alvis, đây là nơi mà Hình Na lần đầu tiên gặp gỡ Alvis, cô gái tinh linh đã dẫn lối cho cô đến những bước đi xa dài trong tương lai, nhờ Alvis mà cô quen biết với rất nhiều người, thậm chí cô từng có một phần cảm xúc khó hiểu với chính Alvis, một người con gái cũng như cô.
“Đây là …? Giọng ca của Alvis?”
Nghe thoáng thoáng qua đâu đó một giọng ca trong trẻo, hơn ai hết cô hiểu rất rõ giọng hát này, giọng ca này là của Alvis, lúc đầu cô không để ý do vừa mới thức tỉnh, nhưng mà giờ cô đã nhận ra rất rõ,.. chính là nó, giọng ca này!
“Na tỷ? Na tỷ làm sao vậy?”
“Mama làm sao vậy?”
Cả Hình Tuyết và Dragonite bất ngờ trước hành động của Hình Na, nước mắt của cô không tự chủ mà rơi xuống, từng giọt lệ đau đớn, tại sao lại đau đớn như vậy chứ, lòng của cô đau như cắt.
Giọng ca của Alvis chứa đựng nỗi buồn và nỗi đau khó thể nào tả, mà Hình Na giống như lạc vào trong câu chuyện của Alvis vậy, đôi cánh của cô và người ấy, sự chờ đợi trong vô vọng, tôi muốn gặp lại người nhưng lại không thể nhớ người…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.