Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 303: Dụ dỗ




Một cỗ máy đang trượt tới với tốc độ cực nhanh, nó có hình dáng giống như con người, cơ thể to lớn cao hơn hai thước, bề mặt được làm bởi kim loại bạch kim ánh lên ánh sáng và chút lửa tàn của một nơi hoang vu, mùi dầu nhớt làm mũi của Dạ Vũ cảm thấy khó chịu.
Dù có được làm bằng hồn đạo khí kiến thức, nhưng những cỗ máy ở đây giống như không đơn thuần được làm bằng các hồn đạo văn thông thường, có một thứ gì khác ở chúng làm Dạ Vũ không khỏi nhíu mày.
“Cái quái gì vậy….”
Thật sự khó chịu trước hành động của đối phương dù cho cỗ máy đó chưa làm gì, nhưng trong ngực vẫn không hiểu sao cứ tức tối, cắn răng hơi chặc, cô lập tức quay lại bình tĩnh để có thể tiếp tục chiến đấu với con quái thú bằng thép này.
Giơ tay lên, bốn khẩu cực lớn hồn đạo pháo sau lưng bắt đầu di chuyển, con mắt của Dạ Vũ đang không ngừng quan sát mọi động tĩnh và dự đoán vị trí nó đang tiến tới, cho đến khi một âm thanh truyền thật rõ đến tai cô.
“Xoẹt xoẹt”
Tiếng bánh xe không ngừng trượt một mạch tên lớp đất đá không bằng phẳng, chúng lập tức bị đè nát xuống phía trước theo đường tiến của con robot.
Việc này cũng nằm trong dự tính của Dạ Vũ, âm thanh tạo ra đủ để một hồn vương như cô có thể lắng nghe, thính giác phát huy hết toàn bộ khả năng, giống như một con thú, tai Dạ Vũ nhúc nhích được để lắng nghe cực rõ âm thành đến từ phía trước.
“Bên trái? Bên phải? Không, trực diện, lệch hai độ, tốc độ ước chừng 200 cây số trên giờ, độ tàn phá mặt đất cao đên 80%, nhận diện sinh mệnh bộ phận sở hữu, con robot phía trước rõ ràng đã nhận ra sự tồn tại của mình sau bức tường này.”
Liên tục tính toán, não bộ của Dạ Vũ hoạt động liên tục không ngừng nghĩ, cô còn chưa có khả năng có thể không nhìn thực lực của đối phương, đặc biệt là trong một trận đấu thách thức cực hạn bản thân biến thái như vậy.
Nếu không tính toán, đừng coi như là con robot này, chỉ cần một hồn đế tầm thường cô cũng không thể đối phó được chứ nói gì, phụ trợ năng lực vừa là bàn tay vàng vừa là cục đá níu chân cô lại.
Có thể tận dụng được tốt tất cả những gì mình sở hữu thì Dạ Vũ rất đáng sợ, còn không thì cô cũng chả khác gì một hồn sư bình thường, vậy nên cô phải suy nghĩ, vặn hết đầu óc ra để tính toán đối phương.
“Hồn kỹ thứ ba không có hiệu quả, hệ máy móc không mang thuộc tính cố định, hồn kỹ thứ hai càng không được, với lớp giáp như vậy thì không có cận chiến hồn đạo khí nào mình có thể thi triển”
“Dự đoán vị trí thành công, xác định phương hướng tấn công là xa chiến, tuyệt đối không nên bị áp gần, nhanh chóng sử dụng vòng bảo hộ tuyệt đối nếu bị áp sát, các loại âm ba hồn đạo khí không có tác dụng, chỉ nên sử dụng bạo tạc và bộc phát loại hồn đạo khí, nhanh gọn, vị trí điểm yếu mô phỏng mười bốn nơi, bảy vị trí có thể tấn công là cơ quan nhìn, bốn khớp, hai lòng bàn chân hoặc cụ thể là lợi dụng địa hình”

Con mắt sáng lên, chỉ trong một thời gian cực ngắn mọi thông tin cần thiết lập tức được đưa ra trong đầu Dạ Vũ, thời gian đã đến không nên chờ đợi nữa, sẵn sàng chiến đấu thôi.
Vị đã xác định được vị trí của Dạ Vũ nên con robot phía sau lưng cô chắc chắn rằng nó sẽ không ngu gì mà bắt đầu bằng phương pháp cận chiến, hay nói cách khác là….
“Oành, oành oành”
Bắt đầu trận đấu, cặp mắt và hai nòng súng từ tay đưa lên, một khẩu đại pháo kích cỡ lớn và một khẩu đại pháo kích cỡ trung bình lập tức lên nòng, năng lượng được triệu tập cực nhanh và bắn ra
Lập tức có bảy đường đạn phóng ra, hai cái của khẩu nặng và bảy cái của khẩu trung bình, lý do mà tên robot này sử dụng hai khẩu súng trái chiều nhau là để gia tăng phạm vi bao trùm, còn sự khác biệt khi sử dụng một lúc hai loại súng thì chắc chắn sẽ có một hệ thống cân bằng giúp con robot kiểm soát trọng tâm thân thể và nắm vũng ưu thế bản thân.
“Chết tiệt, khai đạn”
Một tay đập xuống đất, Dạ Vũ xoay người một vòng, để cho bốn khẩu súng của cô nhắm tới ngay vị trí của con robot, vì không phải là dạng cơ khí nên súng của cô được sử dụng bằng cơ chế đồng bộ, các khẩu súng có năng lực và kích thước như nhau.
Sau một vòng khi đang ở chính giữa, lớp tường lập tức tóe lên năm điểm sáng, còn hai điểm lập tức chạy xoẹt qua và chặn hướng đi ra ngoài của Dạ Vũ, mà, mặc dù thì cô cũng không có ý định chạy trốn đâu.
Bức tường có tổng cộng ba cái, chỉ có hai cái có thể đủ để che cho cô khi đứng, còn một cái có thể đảm bảo bản thân che dấu khi nằm xuống, hệ thống nhân diện sinh mệnh không phải lúc nào cũng được kích hoạt.
Để bản thân nắm giữ một loại kiểm tra nhịp đập và dấu hiệu sinh tồn của con người, một cơ khí khó mà làm được như vậy, kể cả là Cực hạn môn cũng không bắt ép người ta quá mức như vậy, thế này thì khỏi trốn rồi.
Nhưng khi cô mạnh lên thêm một tý nữa thì có khả năng thử thách kiểu này sẽ được đặt ra, giờ cô nên tiếp tục lẫn trốn hay trực diện tấn công? Không, cả hai đều không nên, chạy trốn thì sẽ lập tức bị phát hiện ra, còn trực diện tấn công với một cỗ máy mạnh ngang hàng hồn đế đỉnh phong này? Có bị điên mới dám trực diện chiến đấu.
“Vặn óc nào, không trốn cũng không trực diện tấn công? Phản đòn và chờ đợi, một hệ thống máy móc quá mạnh như vậy thì hơi khó để dụ, chưa kể không biết nó có trí tuệ nhân tạo hay không…. Nếu có thể thì dụ nó vào bẫy, chí ít thì như vậy còn có cơ hội!”
“Bùm bùm bùm”
Trong khi Dạ Vũ vừa suy nghĩ thì bốn nòng hồn đạo đạn pháo của Dạ Vũ cũng lập tức bắn ra, lập tức va chạm với đối phương đạn lực, hai bên thế lực ngang bằng? Không, đạn của cô ở vị thế yếu hơn và đang bị lấn áp! Nhưng mà chí ít thì cô vẫn có thể chạy trốn được.
Xung kích tạo ra một cơn gió thổi bay Dạ Vũ đẩy ngược về sau, lập tức hồn hoàn thứ nhất của Dạ Vũ sáng lên, hồn hoàn màu vàng trăm năm.
“Tăng phúc, tốc, 6 thành”
Như một cơn gió, Dạ Vũ lập tức xoay người đạp vào những vị trí cần thiết để làm bàn đạp gia tốc, tránh ra khỏi những phát nã đạn cực mạnh, có vẻ đối phương cũng không hề nương tay, đạn được nạp lại rất nhanh và lập tức giơ nòng ra bắn tiếp vào người cô.
“Oành oành oành”
Lần này thì khẩu súng với trọng lượng trung bình bắn ra trước, sự chênh lệch khi nạp đạn và số lượng bắn ra giữa hai khẩu súng, tuy uy lực có phần giảm bớt nhưng bù lại ở phần tiện lợi.
“Chậc, hồn đạo khí phi hành”
Cắn răng, Dạ Vũ lập tức bật đôi cánh máy phía sau ra, cô phải vừa tốn hồn lực cho hồn hoàn và vừa tốn hồn lực cho hồn đạo khí, từ nãy giờ đối phương sau khi tiến vào vị trí tấn công đặc biệt được cô hắn ta lập tức đứng im? Không di chuyển sao?
“Bên này….”
Nhíu mày thật sâu, vậy thì cô sẽ thoát khỏi phạm vi bắn của nó hoặc tìm những góc ẩn buộc nó phải di chuyển, còn muốn xác định vị trí của cô sao? Một chiêu thì không dùng được hai lần đầu.
Đưa hai tay ra móc vào túi, một quả bom hồn đạo và một âm ba hồn đạo lập tức được Dạ Vũ nối lại với nhau, mặc dù loại hồn đạo khí này không thể gây tổn thương cho đối phương và thậm chí có thể làm ảnh hưởng đến bản thân cô, nhưng nó sẽ đưa cả hai về thế cân bằng.
“Cút đi!!”
Hai cái hồn đạo khí được ném ra cùng một lúc, tên robot bình tĩnh bắn nổ hai quả bom trên cao một cách dễ dàng, ngay khi hắn vừa tính đưa nóng súng xuống chỉa vào Dạ Vũ thì….
“RÈ RÈ RÈ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.