Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 289: Mọi người




Tiếp theo màn giới thiệu của hai vị đàn anh đứng đầu, đến màn trình bày của các cô cậu nhỏ tuổi, không giống như mấy tên biến thái kia, Đình Bảo và Dạ Vũ thì có vẻ bình thường.
“Con là Đình Bảo, 17 tuổi, 61 cấp hồn đế chiến hồn sư, võ hồn của con thuộc hệ thực vật, tuy con không có gì nổi trội cả nhưng mà trong trận đoàn chiến con có thể phối hợp rất tốt a.”
Gãi gãi đầu nói về bản thân, không biết đã bao lâu rồi cậu chưa giới thiệu thế này, ngoài trừ tên và tuổi, đẳng cấp hồn lực ra thì Đình Bảo không có gì nổi bật ngoài mood thiên sứ bên ngoài cả.
“Không.. Không, ở tuổi của con mà đã đạt đến tu vi hồn đế đã là trâu bò lắm rồi, con không cần phải nói vậy đâu…”
Mặc Lâm đổ mồ hôi, cả cái động này đéo đứa nào bình thường cả, kể cả tên múp míp này cũng mạnh mẽ không kém
Nói vậy toàn bộ các người bạn của Hình Na đều mạnh như vậy sao?
“Con là Dạ Vũ, là một phụ trợ hệ hồn sư, cấp 57, mới là hồn vương, tuy nhiên thực lực của con chủ yếu là dựa vào hồn đạo khí, con là một hồn đạo sư kết hợp giữa phụ trợ và chiến đấu, đừng nhìn đẳng cấp của con thấp nhất mà nghĩ là con yếu, con cũng mạnh lắm nha, sư phụ đại nhân!”
Dạ Vũ cười cười nói, cô khá là tinh nghịch nhí nhảnh trả lời, kết hợp với một chút thư sinh và hương vị của sách vở, cặp kính che đi con ngươi màu tím pha lê, Dạ Vũ đứng ở bên cạnh Đình Bảo nói chuyện.
“Sư phụ?”
Không giống với Dạ Phong và hai người Đình Bảo, Tôn Vũ và Tiêu Linh không hề biết vụ Dạ Vũ đã bái Mặc Lâm làm sư phụ.
Tôn Vũ trợn mắt lên ngạc nhiên hỏi, anh thật sự rất bất ngờ,… mà dù sao thì đẳng cấp của đối phương là cấp 9 hồn đạo sư, thực lực như vậy mà dạy cho Dạ Vũ kiến thức của hồn đạo sư thì còn gì tốt hơn.
“Hửm? Mặc Lâm gia gia, ngài nên biết rằng hồn đạo khí của Dạ Vũ có một tư tưởng mới lạ, không phải cứ là hồn đạo sư cấp cao hay càng nhiều kinh nghiệm là được, Dạ Vũ cần một người có tính đột phá trong hồn đạo để chỉ dạy”
Tiêu Linh tính tình khá thẳng mà nói ra, không thể bởi vì đối phương là người mà Tiểu Na giới thiệu mà có nhận sư phụ bừa bãi được, Dạ Vũ cần phải có một người sư phụ thích hợp để giúp cô phát triển hết tiềm năng của mình.

“À..”
Mặc Lâm cũng biết rằng ông hơi khó để trở thành một sư phụ đúng nghĩa cho Dạ Vũ, nhưng không ngờ rằng các bạn của cô còn phản ứng mãnh liệt hơn cả bản thân Dạ Vũ nữa.
Trên mặt đổ vài giọt mồ hôi, xong ngay sau đó cười cười gãi đầu, quay lại nhìn Dạ Vũ một cái rồi nói với hai người Tôn Vũ và Tiêu Linh.
“Chuyện này thì các con cứ yên tâm, ta tuy đã năm mươi tuổi nhưng không có nghĩa kiến thức của ta lạc hậu và cổ điển, ta đã từng làm việc với Hình Na hơn hai năm trời rồi đấy, so với Dạ Vũ, các ý tưởng của Hình Na cũng không kém phần điên rồ đâu”
Mặc Lâm cười ha ha, ông hiểu được mấy đứa nhóc này lo cái gì, tuy ông không chắc rằng mình có thể dạy bảo Dạ Vũ đúng cách không, nhưng nếu cùng nhau bàn luận về hồn đạo khí, chắc chắn ông sẽ không thua đâu, hơn nữa, con bé cũng có thể nhờ đó mà học tập thêm nhờ sự trau dồi và trao đổi kiến thức cho nhau.
“Mọi người yên tâm, như lúc nãy sư phụ đã giới thiệu, Mặc Lâm sư phụ chính là sư phụ của Tiểu Na về mặt hồn đạo khí, về mặt chuyên môn thì sư phụ có đầy đủ khả năng dạy mình đấy, không phải là mình đã bảo là sẽ không bao giờ làm chuyện dại dột mà không suy nghĩ rồi sao?”
Dạ Vũ vuốt tóc và nhấc cái kính lên, cô với phong thái thoải mái như những đóa hoa thuần khiết, trái ngược với sự mạnh mẽ bá đạo của Tiêu Linh mà nói
“Nếu vậy thì…”
Tôn Vũ lúc này mới nhớ ra rằng mấy cái suy nghĩ trong đầu của Hình Na cũng không kém phần quái dị đâu.
“Con là Tiêu Linh, cũng 17 tuổi, tu vi của con là 64 cấp hồn đế, thiên phú của con không mạnh hơn các người khác là mấy, nhưng nhờ vào võ hồn dung hợp kỹ nên tốc độ tu vi tăng trưởng của con khá nhanh, con là cường công hệ hồn sư, Mặc Lâm gia gia, xin lỗi vì đã nói những lời vô lễ lúc nãy, hi vọng ngài không để ý”
Tiêu Linh biết sai lập tức nhận lỗi, cô cũng không có vì tính cách cao ngạo của mình mà không cho cả hai bậc thang để bước xuống, so sánh với mấy vị tiểu thư cao ngạo, Tiêu Linh hoàn toàn chuẩn tiểu thư gia giáo và có học thức đàng hoàng.
Năng lực của cô cũng không hề thua kém gì ai, nhờ có thể tu luyện cùng Tôn Vũ mà hai người tu luyện nhanh một cách đột phá, Tôn Vũ kém chút nữa là có thể đuổi kịp Dạ Phong rồi.
Những ngày tháng qua, không ai ngoài bọn họ hiểu rõ Dạ Phong đã tu luyện vất vả cỡ nào, dù sao thì cũng đã một lần cận kề cái chết, nguy hiểm áp sát đến nỗi linh hồn anh phát run sợ hãi đến bật khóc, cái cảm giác khó chịu đấy, bất cứ ai trong bọn họ đều từng trải qua rồi, và cũng chính vì nó mà người ta lại trở nên điên cuồng tu luyện hơn.
Vì đảm bảo cho một tương lai an toàn cho cả bản thân và gia đình của chính mình, bọn họ cần có thực lực.
“Aaah, không có gì đâu, ta cũng hiểu mà, con không cần xin lỗi chuyện gì đâu, ha ha ha”
Mặc Lâm lập tức đáp lời Tiêu Linh, đúng như ông dự đoán, mọi người đều rất mạnh, kể cả cô gái đứng ở phía ngoài cũng vậy
“À đúng rồi, còn một người nữa chưa giới thiệu nhỉ?”
Dạ Phong gập sách lại, anh đứng lên và búng tay một cái, một luồng hồn lực màu đen như có như không ẩn hiện khu vực xung quanh
“Tch”
Một cơn gió nhẹ bỗng thổi ra từ hư không, Vu Thiên xuất hiện ngay trước mặt mọi người, cô như một cái bóng thoắt hiện.
“Chào, ta là Vu Thiên, lúc nãy chúng ta có gặp phía bên ngoài Tinh Nguyệt Môn rồi nhỉ? thật sự thì ta không muốn để phía trước bang phái trống không đâu, nhưng mà dù sao cũng có hồn đạo khí lo rồi, kệ vậy”
“Với tư cách là người hậu cần trung thành nhất của thiếu chủ và tiểu thư, ta là ám dạ Vu Thiên, hân hạnh gặp mặt, hồn đạo đại sư, Mặc Lâm”
Cười quyến rũ, cô đưa tay ra bắt lấy tay của Mặc Lâm, tính tới thời điểm này, ngoại trừ Mặc Lâm còn đang ở đâu không biết, tất cả các thành viên đều đã xuất hiện đầy đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.