Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 258: Khống chế và khống chế




“Băng tuyết bao phủ”
Một bức tường bằng băng được tạo ra, Hình Tuyết rất biết lợi dụng thời cơ, ngay sau khi một đợt tấn công thành công thì đó không phải là lúc để cho chúng ta nghỉ ngơi, đó là lúc để chúng ta tiếp tục đợt tấn công thứ 2
Với một loại hồn kỹ của đại hồn sư, tất nhiên chúng sẽ không gây tổn hại được cho ông là bao nhiêu, nhưng nếu ăn đòn nhiều thì chí ít bọn họ cũng làm ông bị thương được.
“A”
Hình Na đang tính lao ra cản 2 đứa, cô tính nói là đủ rồi, Hai đứa thành công được Huyền lão công nhận rồi, không cần đánh nữa đâu.
Nhưng khi nhìn vào 2 đứa trẻ đang sung sức và cặp mắt hiếu chiến, cô hiểu rằng giờ không phải là lúc để cô ngăn cản bọn trẻ.
“Ha ha, 2 đứa khá lắm”
Huyền lão lập tức quay lại lấy tư thế, đứng ở trên cao ông còn bị ảo ảnh và kiếm băng của 2 đứa hợp tác đánh trúng, quả nhiên là không thể coi thường 2 đứa nhóc này được.
“Hửm?”
Còn muốn đánh nữa sao? Đây là hồn kỹ thứ nhất của con bé Hình Tuyết đi? Quả nhiên là một hồn kỹ quần công mạnh mẽ.
“Hừ”
Hồn hoàn thứ nhất sau lưng sáng lên, Huyền lão thổi bay các băng tuyết mà Tuyết nhi dựng lên, nhưng không may rằng chúng lại không di chuyển đúng như ông mong muốn rồi, vì Hình Tử một lần nữa tham gia không chế lượng băng này.
“Tinh thần cảm xúc”
Hồn kỹ cho phép cậu đưa cảm nhận của mình vào những vật vô tri vô giác làm chúng nghe lời bản thân, hồn hoàn thứ 6, hồn hoàn mười vạn năm, nó đang phát sáng và tỏa ra một nguồn năng lượng nguy hiểm,
“Đây là?”
“Băng Kiếm Trảm”
Hắc hắc, ở phái dưới Hình Tuyết cười lạnh, đừng có coi 2 người bọn cô riêng biệt chứ, đây là 2 đánh một đó, coi chừng cả cô đi!!!
Tinh thần lực ngoại phóng, chúng điều khiển băng tuyết tụ lại thành một, một sự liên kết chặt chẽ của 2 người hòa thành một với nhau.
Hồn kỹ thứ 6 của Hình Tử không chỉ giúp cho Băng Kiếm trảm của Hình Tuyết thành hình nhanh hơn, Băng Tuyết bao phủ cũng trực tiếp trở thành một mạng lưới bao bọc hình lập phương phủ quanh Huyền lão.
Chúng cứ như có sinh mệnh của mình mà nhanh chóng tránh khỏi hồn kỹ của Huyền lão, dẫu có bị đánh ra cũng nhanh chóng tự động tụ lại với nhau.
“Hừ, đúng là lũ trẻ điên cuồng mà”
Biến hết đi, không chơi đùa nữa, Huyền lão dùng hồn lực mạnh hơn ban đầu vài phần, một cơn xung chấn thổi hết băng tuyết đi, kể cả Băng Kiếm Trảm mới thành hình của Hình Tuyết cũng bị thổi bay vỡ nát.

Huyền lão đã quá tay khi tấn công bọn nhóc, đám Hình Tử và Hình Tuyết quá dai, nếu không ra đòn cực mạnh đủ để bọn nhóc thua cuộc ngay lập tức thì bọn chúng sẽ lập tức có thể tìm ra phương án tác chiến tiếp theo.
“Ha ha, Huyền lão nỗi giận rồi, nhưng như vậy.. chưa đủ đâu!”
Hình Na thú vị quan sát cười, 2 đứa nhóc này cô hiểu rõ nhất, chúng không đơn giản như Huyền lão nghĩ đâu, chỉ vậy thôi thì vẫn chưa hoàn toàn hạ gục được chúng đâu.
Tại một góc khuất, ngay tại điểm mù của Huyền lão, 2 đứa nhóc cứ như từ hư không xuất hiện, chấn động mà Huyền lão gây ra là thứ mà Hình Tử chờ đợi, bọn họ biết chắc chỉ nhiêu đấy chưa đủ để làm ông thật sự nhận tổn thương.
“C. cái???”
Nhanh chóng quay lại, một nguồn hồn lực được phóng thích ra cực nhanh và cực mạnh về phía Hình Tử và Hình Tuyết.
“Thôi chết,… quá tay …”
“Đang chờ điều này đây!”
Đang ngạc nhiên và hối hận vì lỡ ra sức mạnh quá tay, nhưng khi nhìn vào nụ cười của 2 đứa nhóc ông hoàn toàn biết rằng kể cả ra sức mạnh quá tay này đều nằm trong kế hoạch của 2 đứa nhóc bọn chúng.
Hình Tử đang bế Hình Tuyết bay lơ lửng nhờ hệ thống phản lực phía dưới chân, hai đứa cười lạnh nhìn đòn tấn công của Huyền lão được phát ra, đột nhiên bị xuất hiện ở khu vực góc khuất của mắt ai cũng sẽ giật mình và ra tay quá lực, đây là điều hiển nhiên.
Tất cả là nhờ sự che mắt hoàn hảo, không chỉ mô phỏng hình ảnh, Hình Tử dùng điều kiện tự nhiên để gây ra một ảo ảnh trong giả lại có thật, chỉ cần thêm một chút hồn lực hoặc dấu tích khí tức của họ là đủ để đánh lừa đối phương.
“Tuyết nhi, chơi nào”
Nhe răng nanh ra cười lạnh, thật may là có các hồn đạo khí của Na tỷ a, nếu không bọn họ cũng không biết phải làm sao để gây tổn thương cho lão già này rồi.
“Roger, đừng cản đường em”
Cặp mắt của Hình Tuyết cũng sáng lên, không khí trong phút chốc như đông cứng, các phân tử liên tục phải chịu ở điều kiện băng giá, đây là lý do mà ngay từ đầu cô lại liên tục dạng hồn kỹ quần công như vậy.
Kết hợp với tinh thần lực của Hình Tử, môi trường đã thẩm thấu và đống băng một số phần vô ý bên trong người Huyền lão, ngạc nhiên khi cơ thể đột nhiên hơi khó di chuyển, chỉ một khắc nhỏ, nhưng chúng làm nên tất cả.
“Hồn đạo khí: Reflect – phản lại”
Một tấm gương xuất hiện trước mặt Hình Tử, hai vòng tròn hồn đạo khí ở tay xuất hiện, một tấm chắn dùng để chặn lại hồn kỹ nay được dùng để phản lại đòn của Huyền lão.
“Ầm ầmmmm Xoẹt, rắc rắc”
Phản lại đòn thành công nhưng đồng thời hồn đạo khí cũng phế luôn, may mà Huyền lão không tung hết sức, tuy giật mình nhưng chí ít ông còn không chơi ác đến nỗi trực tiếp phóng ra hồn lực thật sự của siêu cấp đấu la, nếu không thì bọn nhóc này chơi liều cũng ăn đắng là cái chắc.
“Hừ, muốn dùng hồn kỹ của ta tấn công ta?”
Huyền lão đã hiểu dụng ý của bọn nhóc! Nhưng bọn chúng muốn chỉ như vậy mà có thể gây tổn thương cho ông? thật sự là quá ngây thơ.
“Đi đâu”
“Xin phép bọn con chưa?”
Hai đứa nhóc cười lạnh, cặp mắt của chúng lại phát sáng, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu Huyền lão, ôi ôi, bọn này còn trò khác sao?
“Bạo tạc nào các bé yêu”
Đưa tay ra nắm chặt lại, liên tiếp các tiếng nỗ của băng tuyết vang lên khu vực xung quanh Huyền lão và 2 người, tuy không mạnh bằng hồn kỹ băng bạo tạc, nhưng cơ bản kíp nỗ những khối băng cô bé vẫn làm được.
“Oành, oành, oành”
Hình Tử nhanh chóng gây ra một cơn ô nhiễm ảo ảnh khác, các cơn sóng trùng kích khác nhau liên tục va chạm, một sự ô uế tinh thần được triển khai mạnh mẽ, tầm nhìn của Huyền lão như bị làm nhòa đi và không thể tìm thấy phương hướng bình thường.
“Một đòn không thể dùng hai lần đâu”
Mặc kệ bọn nhóc làm điều gì, nhưng mà với thực lực siêu cấp đấu la, ông chỉ cần ra một đòn đủ mạnh để thổi bay tất cả là được, đây là quyền ưu tiên của những người có thực lực như ông.
“Nghĩ bọn này để ngài yên tĩnh sao?”
“Ngây thơ”
Lặp lại suy nghĩ của Huyền lão, 2 đứa nhóc cười lạnh, đã đi đến bước này rồi mà còn muốn thoát? nghĩ bọn này không có hậu chiêu sao?
Hai đứa nhóc nắm tay nhau cười cười, bầu không gian đột nhiên biến thành một nơi khác! C.. cái quái gì?
Liên tục bất ngờ này đến bất ngờ khác được tạo ra, vì không ngừng làm cho Huyền lão giật mình, bọn nhóc thành công tạm thời đánh lừa được ông vào cái bẫy của mình, Băng Kiếm Trảm của Hình Tuyết liên tục bị phá vỡ không phải chỉ để cho vui, mỗi một thanh kiếm bị vỡ chúng liền lập tức trở thành một khối băng bị Hình Tử lợi dụng góc nhìn che khuất và giữ lại trên bầu trời.
Bằng việc liên tục dùng 1 trong 2 hồn kỹ của Hình Tuyết, một tảng băng khổng lồ đã được bọc quanh Huyền lão, bao vây tứ phía, 2 đứa nhóc thả người rời khỏi khu vực một cách nhanh chóng.
“Chúc ngài một ngày vui vẻ nha”
Ôm lấy Hình Tuyết, Hình Tử lập tức tắt đi hệ thống phản lực mà trực tiếp rơi xuống đất, một cơn bạo tạc cực mạnh được tạo ra ngay trung tâm Huyền lão, ông bất ngờ bị chấn đến bị thương nhẹ, đám nhóc này, thật không có một đứa nào đáng yêu cả.
“Oành oành oành”
Tiếng bạo tạc khủng bố vang lên, kể cả hồn kỹ của Huyền lão cũng trở thành một phần năng lượng gây tổn thương cho chính ông, quả nhiên, ông bị mấy đứa nhóc này xoay vòng vòng không có lối ra mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.