Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 221: Nói chuyện với Mặc Lâm




“Tiểu Lam a, con thật sự là quá tuyệt vời, đống kiến thức con đưa cho sư phụ nó hoàn toàn được cải tiến nằm ngoài tầm suy nghĩ của ta luôn a!”
Mặc Lâm nức nở mà nói, dù ông có bị Hình Na một đá đạp bay ra ngoài, nhưng chí ít con bé còn có lương tâm đạp ông văng vào ghế sofa, chứ nếu cô mà đạp ông văng xuống đất thì không biết cái xương già này có còn chịu nỗi không.
Dù sao cũng là lỗi của ông khi lao ra ôm chầm lấy con bé như vậy, chỉ vì lòng háo hức và vui mừng khi đọc xong đống giấy mà Hình Na để lại cho ông, Mặc Lâm hoàn toàn quên rằng Thiên Lam, đệ tử của ông chỉ là một cô gái mới 18 tuổi, ông mà ôm cô như thế lại thành ra quấy rối tình dục bây giờ.
“Hửm, và rồi?”
Vẫn khuôn mặt lạnh lẽo đến có thể làm đông lạnh cả căn phòng này thành một cái động băng, nếu chỉ vậy thôi thì đâu hủ của cô bị mất oan uổng quá.
“À.. xin lỗi con.. sư phụ.. hưng phấn quá.. đó m..à!!!”
Không thể nào chịu đựng nỗi ớn lạnh đến từng đốt xương sống được, mặc dù thực chất nhiệt độ không thay đổi, nhưng ông cảm giác rằng nếu không có cái gì được đưa ra làm nguôi giận vị nữ thần băng giá này thì ông sẽ bị nhỏ đóng băng chết mất.
“Hể, và rồi?”
Vẫn y nguyên một câu, Hình Na giữ nguyên thái độ nhìn vào sư phụ mình Mặc Lâm như thể đang nói rằng – “Ê, nhìn mặt chị mày có phải hàng dễ dãi không? Nôn đồ ra đây nếu muốn được tha thứ”
Và rồi thì sư phụ của cô cũng bó tay chịu thua.
“Đây là công nghệ chế tạo máy móc khổng lồ của Nhật Nguyệt đế quốc, thông tin này không được phép tiết lộ, nó là tuyệt mật, nhưng thầy tin rằng con sẽ không dùng nó cho chuyện gì xấu”
Cố gắng moi móc ra bất cứ thứ gì để làm bà hoàng trước mặt nguôi giận, ông đành lấy ra công nghệ chế tạo người máy khổng lồ cho Hình Na xem

Làm một lão già hơn 50 tuổi đầu rồi, tiền bạc và của cải đối với ông không quá quan trọng, bình thường thì ông cũng không có tích tiền hay báu vật gì cả, vậy nên xin lỗi đệ tử, sư phụ không có cái gì ngoài mấy tấm công nghệ này và tấm thân già này đâu.
Rất tiếc là Hình Na đã đọc qua loại công nghệ này rồi, và nó quá hao tốn kim loại hiếm và khó mà khả thi trong tức thời, nếu có thời gian rãnh cô sẽ quan tâm chứ hiện tại tinh lực của cô đang đặt vào một dự án khác mất rồi.
“Mà, được rồi, giữ đi, cái công nghệ này con biết rồi, mà nó cũng chả khả thi và hiệu quả cho mấy”
Hình Na cũng không quá làm khó sư phụ của mình nữa, hình như cô đùa quá trớn rồi, lão sư ngoài mấy cái công trình nghiên cứu và mấy cái huy hiệu danh dự ra thì ông đâu còn gì, dù sao thì sư phụ của cô chỉ là một con người sống vì hồn đạo khí thôi.
Thở dài một hơi, mà, vì vậy nên cô chấp nhận nhận ông là sư phụ, và Mặc Lâm cũng mới nhận cô làm đệ tử và dạy bảo hết mình.
“Hể, Thiên Lam, con biết công trình này rồi ư?”
Hoàn toàn ngạc nhiên trước câu trả lời của Hình Na, ông không ngờ dự án trọng yếu đến thế này mà Hình Na vẫn biết trước rồi.
Hơn nữa nhìn phản ứng của cô là biết là không có gì quan tâm tới mấy cái máy móc công nghệ cao, mà cũng đúng thôi, từ hồi cô bắt đầu nhập học với ông, không có một loại máy móc có cấu hình quá to lớn nào được làm ra cả, hầu như đối với Hình Na, cái gì mà vẫn giữ được công suất nhưng lại làm được nhỏ gọn lại thì càng tiện và càng tốt.
Đó là sự khác biệt giữa một con người hiện đại và lạc hậu, nếu như có cùng một công suất, tại sao người ta lại phải lựa chọn một thứ cồng kềnh mà không sử dụng những thứ tiện lợi hơn, bộ mấy cái người máy khổng lồ đó trưng cho to thì ăn được à?
Nhưng nếu có một ai đó đủ năng lực để chèn kín toàn bộ các bộ phận của con gundam khổng lồ bằng một chuỗi các hồn đạo văn có ích, kèm theo đó chúng có liên kết và không một bộ phận bị dư thừa, chí ít lúc đó cô sẽ thừa nhận rằng một gundam khổng lồ tốt hơn một bộ giáp kim loại được trang bị và cấu tạo tốt như hệ thống vũ trang của cô.
“Mà, sư phụ biết đó, hồi trước có một đợt tập kích của Bản thể tông, có khá nhiều công trình kiến trúc bị đổ bể, trong đó tầng cuối cùng của Nhật Nguyệt đế quốc cũng để lộ, và con tình cờ tìm thấy các loại kiến thức của đất nước này”
Hình Na bâng quơ kể chuyện này cứ như không, phải biết, nếu ngồi đối diện của cô mà là một con người của hoàng tộc, thì cô lúc này sẽ ngay lập tức bị bắt và xử trảm, dù cho cô có chạy trốn thì cũng sẽ bị truy nã vì nắm giữ các kiến thức cao tầng của đế quốc.
Điều này chứng tỏ là Hình Na đã tin tưởng ông, cũng như ông tin tưởng mà giao lại các kiến thức bí mật của đế quốc cho cô vậy.
“Nhưng mà sư phụ biết rồi đó, mấy cái công trình này không khả thi, nó mới chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu, thậm chí, một con robot khổng lồ có được tạo ra thì chúng chỉ có thể làm được những động tác di động cơ bản, muốn nghiên cứu thành công dự án này thì sẽ tốn cực kỳ nhiều tiền bạc và của cải, và thứ quan trọng con muốn nói đến ở đây chính là..”
Hình Na nói đến đây là dừng, cô đợi sư phụ của mình mở lời tiếp, cả 2 nói chuyện với nhau và nhận nhau thành sư phụ và đệ tử vì cả 2 có cùng 1 lối suy nghĩ.
“Đúng vậy, thứ quan trọng muốn nói đến ở đây là mấy con robot này ngoài trừ tác dụng cho chiến tranh, thực tế chúng chả giúp ích gì cho người dân cả, toàn bộ mồ hôi công lao, sức lực mà mọi người đổ vào chỉ là để phục vụ cho đam mê và khát vọng thống trị toàn cầu của lũ vua và quan quân ngu ngốc, thật chất là ta được kêu làm một thành viên nghiên cứu trong dự án này, nhưng thực sự là ta không có bất cứ quan tâm gì đến nó cả, thật là một thứ khốn nạn vô dụng..!”
Đúng như hai người nói, một cỗ máy được làm ra với bao nhiêu công lao và sức lực chỉ được dùng trong chiến tranh, thậm chí là giết chết người thân và gia đình của chính họ, đồng tiền mà những con người vô tội làm ra lại chính tay họ giết chết bản thân, thật bi thương và tội lỗi.
“Được rồi, bỏ qua cái này một bên, con có một chuyện quan trọng muốn nói, trong 10 tháng còn lại, con sẽ hoàn thành dự án nghiên cứu của mình trong phòng thí nghiệm, nếu không có chuyện gì hệ trọng liên quan đến mạng người thì đừng gọi con, đồng thời cũng đừng để ai vào phòng con, con sẽ thiết đặt hệ thống phòng vệ chống người lạ xâm nhập, vậy thôi, con xin hết”
Bỏ qua cái vấn đề dự án chế tạo người máy khổng lồ lúc nãy, Hình Na lập tức đưa ra yêu cầu của mình, thời gian không còn nhiều, cô sẽ cố gắng hoàn thành tất cả ngay tại Nhật Nguyệt đế quốc học viện luôn.
“À, dự án hồi trước của con, đã kiếm được đủ kim loại rồi à? Có muốn ta tham gia giúp đỡ không?”
So với cái dự án dở hơi chết tiệt của đế quốc nơi mình đang sống, ông lại càng có hứng thú với dự án mà Hình Na nghiên cứu hơn.
“Thôi đi ba, sư phụ nếu ngài không lo cố gắng nghiên cứu cái dự án của đất nước thì mấy ông quan quân lại đày ngài xuống đấy”
Hình Na từ chối, đến bước này rồi thì mọi kiến thức không còn nằm vào trong sự hiểu biết của Mặc Lâm nữa, và cô cũng từ chối đem cái kiến thức này cho bất cứ ai ngoài cô ra biết được, vì nó có thể dẫn đến một sự khủng khiếp cho tương lai sau này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.