Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 216: Nuốt luôn




“Gr ừuu, Nh..ân l..oại, hồn.. th..ú”
Bằng vào một giọng nói ngập ngừng, do đang trong giai đoạn trùng tu lại cơ thể, con hồn thú đã đạt vào mức ngang hồn thú mười vạn năm rồi nên có thể đơn giản nói một số ngôn ngữ loài người, nếu để Hình Na và con hồn thú đấu 1 chọi 1 thì cũng không biết là ai sẽ thắng.
Lần trước giết chết Kim Lang 9 vạn năm và con hồn thú mười vạn năm này là 2 giai đoạn hoàn toàn khác nhau.
Cứ bước lên bậc mười vạn năm, đã có một sự thay đổi về chất trong cơ thể của các con hồn thú, việc con khuyển thú mười vạn năm này đang trong tình trạng khỏe mạnh, đến cả cô cũng không chắc là có thể an toàn rời khỏi đây.
“Vậy đây là thứ mà em muốn đợi”
Hình Na bình tĩnh nhìn vào Sylveon, tiểu nhóc này đã biết trước tất cả, kể cả sự hiện diện của một con 10 vạn năm hồn thú đang độ kiếp? Rốt cuộc là lúc cô không để ý, nó đã làm gì vậy?
Bây giờ thì Hình Na dường như không còn quá sợ con hồn thú 10 vạn năm phía trước, con hồn thú là một dạng khuyển hồn thú, đồng loại với Hình Na võ hồn Sylveon, nhưng giờ nó đang trong quá trình tái tạo lại cơ.
Việc trải qua lôi kiếp đã làm con hồn thú trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, hơn nữa lôi kiếp của con hồn thú còn được diễn ra tại một hang động bí ẩn như vậy, chắc là nó muốn trốn khỏi tầm mắt của loài người.
Một nơi bị che dấu bởi tinh linh và tinh tú lực tự nhiên, thật là, nếu không phải Sylveon để ý thì có thách trời thì cô cũng không biết.
“Nhưng mà..”
Dù cho Sylveon có mạnh như thế nào, con nhóc cho dù có ý thức nhưng làm sao khả năng quan sát của nó lại vượt qua cô? Nó đã làm một điều còn phi phàm hơn chủ nó!
Đây không còn gọi là quan sát hay tìm kiếm nữa, đó là một sự tiên đoán, giống hết với cách mà Eim và Alvis hay làm?
“Viaaa”
Quay đầu lại nhìn Hình Na bằng một cặp mắt trìu mến, lần này nó không cố gắng để giải thích gì nữa, chỉ là đem sợi ruy băng lên buộc vào bàn tay được bọc bởi kim loại của Hình Na mà kêu lên một tiếng nhẹ nhàng.
Âm thanh chân thành vang đến đáy tận con tim
“À, đúng rồi nhỉ?”
Sao cô lại đi suy nghĩ và lo lắng nhiều như thế? Là một võ hồn của bản thân, là một người gắn bó với cô suốt trong mọi quá trình từ khi cô còn là một đứa vô dụng, đã biết bao nhiều lần Sylveon đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm?
Cặp mắt của Hình Na bỗng trở nên lóng lánh ánh nước, cô giải phóng trạng thái chiến đấu và hồn đạo khí.
“Sylveon hình thái”
Thoát khỏi hình thái của Dragonair, trở về trạng thái hoạt bát của cô bé tóc nâu, cặp mắt màu xanh dương của cô hiện lên giống hệt chú tiên khuyển đang đứng ngay phía dưới.
Hình Na không một chút đề phòng, cô cúi người xuống, bế Sylveon lên, chạm đầu cô vào đầu nó và cười khẽ nói.

“Chị tin em”
Ngay sau đó cô thả chú chó nhỏ ra, nhắm mắt lại và chờ đợi hành động tiếp theo của Sylveon, đúng vậy, lúc nãy tiểu võ hồn của cô chỉ nói đúng 3 chứ mà thôi.
Không phải là một lời lời lý do, không phải là sự giải thích hay biện minh, đó chỉ là một câu hỏi đơn giản mà cô vẫn thường hay hỏi
“Chị tin em chứ?”
Tin chứ? làm sao chị lại có thể nghi ngờ em được, ngốc ạ, được rồi, giờ thì tính mạng của chị giao cho em đấy, hãy làm gì với chú khuyển 10 vạn năm hồn thú kia đi.
Sylveon gật đầu vui mừng, nó nhanh thoát khỏi vòng tay của Hình Na mà tiến về phía con hồn thú đang trong quá trình trùng tu.
“Vết thương mà nó đang chịu đựng quá lớn, việc trùng tu thành người sẽ không thể thành công”
Hình Na chỉ đơn giản đánh giá phía con hồn thú, nếu muốn trở về thành người mà bảo lưu lại mọi thứ, nó cần nhiều sức lực hơn thế nữa.
Khi các tế bào hoại tử và rút lui lại trở thành một hợp tử thông thường, sẽ rất khó để mà con hồn thú sống sót sau quá trình đau đớn đấy, việc này hoàn toàn không thể thành công, cho dù con hồn thú này có trải qua lôi kiếp rồi đi chăng nữa!
“Gr ừ, khốn.. ki..ếp”
Một giọng nói ngập ngừng vang lên, con hồn thú nỗi điên mà nhìn Hình Na, tất nhiên lần này không phải là vì Hình Na cuồng ngôn, mà là vì cô đã nói đúng sự thật về tình trạng của nó.
Lúc nãy nó đã dùng hết sức mình để bảo vệ cơ thể, một tấm màng chắn bằng tinh lực đã che đậy mọi chuyện diễn ra bên trong, dù cơ thể trong như vẫn còn lành lạnh, nhưng cơ thể của nó thì nó biết, e là nó không thể hoàn thành quá trình trùng tu được.
“Viaaa”
Đột nhiên âm thanh thánh khiết của Sylveon vang lên, tiểu khuyển tiên đưa ruy bằng của mình ra, sợi băng chạm lên khuôn mặt của con hồn thú.
Con hồn thú trừng mắt ra ngạc nhiên trước hành động của Sylveon, bộ nó không sợ rằng bản thân nổi điên là sẽ nuốt chửng nó vào mồm sao?
Kể cả Hình Na cũng phải đổ mồ hôi, không ngờ Sylveon chơi liều vậy, thiệt sự là nó không biết sợ trời sợ đất là gì.
“Tiểu khuyể..n con, ngươi..mu..ốn gì?”
Càng nói chuyện thì càng thành thục, dù rằng giờ nó rất mệt mỏi, cơ thể đang dần trở về hình thái hợp tử phôi thai, nhưng ý thức của nó sẽ bị đánh nát hoàn toàn, nói cách khác là nó không thể trở thành một con người hoàn chỉnh.
“Viaaa, viaa”
Bằng một sự giao tiếp mà chỉ có 2 con thú mới hiểu, Hình Na đứng ở phía xa hoàn toàn không rõ được chuyện gì đang xảy ra, đến cô cũng chịu với một màn chỉ có 2 âm thanh
“Viaaa viaaa”
“Gừ gừuu”
Nói như thế thì ai hiểu được bọn này đang giao tiếp cái quái gì cơ chứ? Nhưng mà hình như Sylveon đang nói một điều kiện gì đó.
Ngạc nhiên hơn là con hồn thú hệ khuyển đó cũng đang để ý đến lời đề nghị của Sylveon? Nó đang hoang mang không biết có nên làm như vậy được hay không?
Hai chú chó cứ thế liên tục giao tiếp với nhau, cho đến khi mà cơ thể của con mười vạn năm hồn thú dần bị rút đi gần hết toàn bộ cơ thể, sự đau đớn làm nó nhức nhối cực kỳ.
Không biết bọn nó đã nói cái quái gì, nhưng mà hình như thỏa thuận đã được đặt ra, con mười vạn năm hồn thú quay lại phía Hình Na, nó nói:
“Tên ta là, Lan Vi, nhớ lấy”
“Hể?”
Bất ngờ trước màn giới thiệu đột ngột của con hồn thú, không biết thỏa hiệp gì đã được đặt ra nhưng cô vẫn cúi đầu và trả lời tên mình lại cho nó.
“Tên ta là Hình Na, hân hạnh gặp mặt”
Thật quái lạ, đây là lần đầu cô nói chuyện với một hồn thú mười vạn năm lạ mặt đấy, mặc dù con hồn thú này còn không thể gây khó khăn cho bản thân cô.
Lan Vi quay đầu lại nhìn về phía Sylveon, nó gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó hóa thành một chùm sáng
“Nhờ ngươi”
Đây là 2 chữ cuối của Lan Vi trước khi trở thành một đốm sáng lẽ loi duy nhất, hóa ra đây là hình thái hợp tử của hồn thú mười vạn năm?
“Nó đang tan dần!”
Đúng như cô dự đoán, hợp tử này không thể thành hình, nó đang biến mất khỏi thế giới Đấu la đại lục này, một sinh mệnh vĩ đại lại sắp rời đi.
“Ọp”
Há mồm ra, Sylveon trực tiếp lao lên nuốt luôn cái nguồn sáng đó, sau đó nó lập tức ngất xỉu và nằm gục xuống đất.
“Ôiiii, Sylveon, em làm sao thế???????”
Bất ngờ trước hành động của Sylveon, cô hoàn toàn không tính tới trường hợp nó lại nhảy ra đớp hợp tử của mười vạn năm hồn thú, sao nó lại có thể làm chuyện dại dột như vậy? Đâu phải thứ gì cũng có thể ăn đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.