Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 91: Vui Mừng Gặp Mặt, Trở Về




Long Vũ Phi nói xong vái Phùng Ngọc Yến một cái rồi nghiêm túc nói:
“Phùng cô nương, cô nương đã có thể lấy được đến món pháp khí kia, xin hãy cho ta biết nơi cô nương tìm được nó, ta sẽ đi một chuyến để xem có thể tìm được thứ gì có thể cứu được nữ nhi của ta. Những thứ khác ta tuyệt đối sẽ không đụng đến, mong cô nương giúp đỡ.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Ngươi mang nữ nhi ngươi tới đây, ta ở Từ Thiện Y Quán tại Lâm An thành. Vốn ta chuẩn bị rời đi nhưng vì ngươi ta sẽ lưu lại mười ngày.”
“Cái này...”
Long Vũ Phi có chút chần chừ, hắn cũng không biết y thuật của Phùng Ngọc Yến vô cùng cao minh.
Phùng Ngọc Yến dĩ nhiên biết tại sao hắn chần chừ, nàng nói:
“Pháp khí kia là ta tự tay luyện chế.”
“Là Phùng cô nương luyện chế?”
Phùng Ngọc Yến gật đầu.
Long Vũ Phi cả kinh, hắn vốn chỉ ôm hi vọng tìm được một viên linh đan hay một quyển cổ thư nói đến cách chữa bệnh cho nữ nhi hắn. Không ngờ pháp khí kia lại là do vị cô nương đứng trước mặt mình luyện chế. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Phùng Ngọc Yến, cộng thêm khí chất của nàng, hắn chợt nảy sinh ra một ý nghĩ trong đầu: “chẳng lẽ vị cô nương trước mặt lại chính là tiên nhân?”
Long Vũ Phi vội hỏi:
“Phùng cô nương, chẳng lẽ... cô nương là tiên nhân?”
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Ta không phải là tiên nhân.”
Long Vũ Phi chợt có chút thất vọng, nếu Phùng Ngọc Yến thật sự là tiên nhân, vậy thì nữ nhi của hắn trăm phần trăm là được cứu rồi.
“Nhưng ta có lẽ biết được bệnh của nữ nhi ngươi là từ đâu mà ra, hơn nữa cũng có thể chữa được.”
Phùng Ngọc Yến khá tự tin, nàng dù sao cũng là y thuật đỉnh cao của cái thế giới này. Dù là Hoa Đà tái thế, e rằng cũng không thể cao hơn nàng. Ít nhất phàm tục giới bệnh, Phùng Ngọc Yến không nghĩ là có một bệnh nào có thể làm khó được nàng. Trừ khi người bệnh đã chết, nếu không nàng cũng có thể lôi hắn từ Quỷ môn quan trở về.
Long Vũ Phi hít một hơi, hắn cũng biết đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Theo bức thư nhà gần nhất gửi về, nữ nhi của hắn bệnh tình đã có chút chuyển biến xấu, e rằng không thể chịu đựng thêm một hai năm nữa. Mà hắn thì đã đi khắp mọi nơi, từ Mông Cổ, Đại Liêu, Đại Tống cho tới Đại Lý, Phùng Ngọc Yến đích thực là hi vọng cuối cùng.
Long Vũ Phi gật đầu nói:
“Vậy ta sẽ nhanh nhất đem nữ nhi đến. Phiền toái Phùng cô nương rồi.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó quay vào trong nhà. Long Vũ Phi lập tức rời đi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất khinh công hướng nhà mình tiến tới...
Phùng Ngọc Yến vừa vào trong nhà, đã thấy Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đi ra khỏi mật thất. Hoàng Dung vừa thấy Phùng Ngọc Yến lập tức nhào tới ôm nàng một cái, mặc kệ bên cạnh Hoàng Dược Sư đang đứng ở đấy. Tuy nhiên Hoàng Dược Sư trong lòng lại không hề thấy khó chịu, trái lại ánh mắt hắn hiện lên vẻ mông lung, như nhìn thấy Phùng Hành cùng Hoàng Dung một chỗ.
“Biểu tỷ, ta nhớ ngươi lắm.”
Hoàng Dung nũng nịu ôm lấy Phùng Ngọc Yến, hít vào một hơi hương bách hợp.
Phùng Ngọc Yến mỉm cười xoa xoa đầu tiểu nha đầu, sau đó nhìn sang Quách Tĩnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi bình phục?”
Quách Tĩnh gật đầu cảm kích, hắn cũng biết rõ nhờ có Phùng Ngọc Yến cho cơ duyên kia mà thân thể mình không những nhanh chóng bình phục, mà còn cảm thấy vô cùng khoan khoái, nội lực vận chuyển thông suốt, hùng hồn. Hơn nữa hắn cùng Hoàng Dung vừa trải qua một lần “ngộ”, khiến thực lực bản thân tăng lên rất nhiều. Rất nhiều thứ không hiểu trước kia nay đã có bước đầu hiểu ra. Quách Tĩnh vô cùng tự tin rằng, hiện tại hắn có thể chân chính so sánh với Khưu Xử Cơ, Mã Ngọc các vị Toàn Chân Thất Tử. Nếu cho hắn thêm vài năm, hắn hoàn toàn có thể đạt được cảnh giới như sư phụ hắn Hồng Thất Công.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung mới ra khỏi mật thất chỉ nhìn thấy Phùng Ngọc Yến, lúc này mới nhìn thấy Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công mấy người. Hoàng Dung vội chạy sang ôm tay Hoàng Dược Sư, còn Quách Tĩnh chạy ra quỳ gối chào Hồng Thất Công, sau đó bái kiến nhạc phụ hắn.
Nhờ có Phùng Ngọc Yến nguyên nhân, Hoàng Dược Sư cũng khách sáo gật đầu với Quách Tĩnh, đây cũng là vô cùng khó gặp hành động của Hoàng Dược Sư, khiến Hồng Thất Công cũng có chút lau hai mắt nhìn.
Chợt Trình Dao Gia cười một tiếng khiến mọi người quay lại nhìn nàng. Lục Quán Anh có chút không hiểu hỏi:
“Dao Gia, ngươi cười cái gì vậy?”
Trình Dao Gia thấy mọi người nhìn mình, cũng có chút xấu hổ, ấp úng nói:
“Phùng cô cô là biểu tỷ của Hoàng cô cô, Phùng cô cô lại là nghĩa muội của Hồng tiền bối, Quách Tĩnh lại là đồ đệ của Hồng tiền bối, cái này chẳng phải...”
Nói đến đấy mọi người đều hiểu ý, cũng thầm đau đầu về mối quan hệ xưng hô này, tất nhiên trừ Phùng Ngọc Yến, Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung. Phùng Ngọc Yến vốn không quan tâm đến lễ giáo phong kiến bối phận cho lắm. Hoàng Dược Sư cùng Hoàng Dung thì hai người này vốn vô pháp vô thiên, chữ Tà không phải tự nhiên nó sinh ra đấy.
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Ngươi cũng không cần để ý nhiều như vậy. Nếu người kia quan trọng với ngươi, quản chi bối phận này nọ? Hạnh phúc chính là tự mình tranh thủ a.”
Trình Dao Gia cùng Lục Quán Anh cái hiểu cái không. Phùng Ngọc Yến cũng không hi vọng hai người hiểu được. Tuy nhiên Hoàng Dung, Quách Tĩnh hiểu rất rõ, hai người ánh mắt nhìn về phía nhau đầy nhu tình. Hoàng Dược Sư trong đầu lại suy nghĩ gì đó, ánh mắt chợt trở nên nghiêm túc.
Hồng Thất Công cười ha hả nói:
“Phùng muội, có phải nên mời chúng ta một bữa ăn mừng ngày tụ họp?”
Hoàng Dung vốn suốt ngày nghe Hồng Thất Công khen biểu tỷ nấu ăn ngon hơn nàng, vốn có chút không phục. Nhân cơ hội này nàng cũng muốn nếm thử biểu tỷ tài nghệ, vội vàng nói:
“Biểu tỷ, ngươi chưa đãi người biểu muội này một bữa ăn nào đây này. Hôm nay ngươi phải làm chủ a.”
Rồi rồi, tiểu Đông Tà đã lên tiếng, Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Vậy mọi người đi cùng ta đến Từ Thiện Y Quán đi.”
Phùng Ngọc Yến nhất quyết lờ đi Võ Mục Di Thư, nàng biết dù sao Đại Tống có chống vậy chứ chống nữa cũng chỉ như thế mà thôi. Nàng không hề muốn Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung tử trung báo quốc, việc này để cho người khác đi làm đi. Võ Mục Di Thư bản chính nằm trên cấm địa của Thiết Chưởng Bang, vô cùng an toàn, không cần thiết phải đi tìm trước.
Đoàn người cùng nhau về tới Từ Thiện Y Quán, lúc này trời đã bắt đầu hoàng hôn. Phùng Ngọc Yến từ lúc rời đi đã gần một ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.