Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 86: Tính Toán Rời Đi




Phùng Ngọc Yến nhìn sáu tên mặt mày hung dữ đứng chặn đường mình. Cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi, bộ dáng bảnh bao. Có điều hạ thân lực lượng phù phiếm, chứng tỏ tửu sắc quá độ mà thành. Nàng rất nhanh nghĩ ra tại sao bọn người này lại chặn đường mình.
“Cô nương, tại hạ muốn mời cô nương một ly rượu, được chăng?”
Tên cầm đầu cười cười tiến tới gần Phùng Ngọc Yến hỏi.
Phùng Ngọc Yến chưa kịp làm gì, chợt nghe tiếng gọi từ phía sau:
“Ngọc Yến tỷ, ngươi sao lại ở đây?”
Phùng Ngọc Yến quay lại, thì ra là Trình Y Y cùng Nam Cung Nguyệt. Hai nàng vừa đi dạo phố về, tay vẫn còn xách một số món đồ đây.
Trình Y Y cùng Nam Cung Nguyệt hôm nay mua sắm thức ăn cùng một số món thường dùng. Vừa định quay về thì nàng thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang đứng cùng sáu tên thanh niên. Trình Y Y quan sát một chút, liền nhận ra Phùng Ngọc Yến. Thấy Phùng Ngọc Yến bị mấy tên kia chặn đường, Trình Y Y cũng biết nàng rơi vào tình huống thế nào. Trình Y Y vội tiến tới gọi, quả nhiên Phùng Ngọc Yến quay lại.
“Ngọc Yến tỷ, đây là thế nào?”
Trình Y Y ánh mắt lạnh lẽo nhìn sáu tên thanh niên trước mặt. Dám đụng đến Ngọc Yến tỷ của cô nãi nãi, các ngươi thật sự chán sống.
Đám thanh niên thấy có thêm hai cô gái cực kỳ xinh đẹp tiến tới, thầm nghĩ hôm nay thật là may mắn, có thể có ba người đẹp bầu bạn. Thanh niên cầm đầu nói:
“Ồ, ở đây còn có hai vị cô nương xinh đẹp nữa, tại hạ mời cả ba vị uống một ly rượu đi.”
Nói xong cười ha ha, giơ tay định tóm lấy tay của Phùng Ngọc Yến.
Trình Y Y thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ băng hàn. Nàng mười hai năm lưu lạc trên giang hồ, những sự việc thế này không lạ gì. Lập tức giơ tay lên thành trảo, Cửu Âm Bạch Cốt trảo đánh tới bàn tay của thanh niên cầm đầu.
Cánh tay của thanh niên lập tức nhiều hơn ba cái lỗ, máu tươi từ đó chảy ra ngoài. Thanh niên sợ hãi kêu lên, tay lành lặn ôm tay kia, ngã xuống đất.
“Đại ca!”
Đám thanh niên còn lại hoảng sợ kêu lên. Bọn chúng biết lần này đá phải thiết bản rồi.
“Cút!” Trình Y Y lạnh nhạt nói. Đám người kia được xá tội, vội vã mang thanh niên kia rời đi.
Trình Y Y quay sang nhìn Phùng Ngọc Yến cười nói:
“Ngọc Yến tỷ, ngươi không phải đi hoàng cung sao? Tại sao lại ở đây?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Mọi chuyện đều đã giải quyết xong. Hai ngươi vừa đi dạo phố sao?”
Trình Y Y gật đầu đáp:
“Ta cùng Nguyệt Nhi muội muội đang định quay về thì gặp ngươi.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Vậy chúng ta về nhà thôi.”
“Ân.” Trình Y Y nghe Phùng Ngọc Yến nói về nhà, nàng rất vui vẻ, nàng ở thế giới này cũng có gia đình, có tỷ tỷ, ca ca.
Nam Cung Nguyệt đối với Phùng Ngọc Yến càng lúc càng tò mò. Nàng cảm thấy vị Ngọc Yến tỷ này là đối thủ lớn nhất của nàng. Địa vị của Phùng Ngọc Yến trong lòng Vô Song vô cùng nặng. Vô Song cũng hay kể cho nàng nghe về Phùng Ngọc Yến.
Nam Cung Nguyệt có từng hỏi Vô Song:
“Vô Song ca ca, ngươi thích Ngọc Yến tỷ đúng không?”
Vô Song ngạc nhiên hỏi lại:
“Người như Ngọc Yến tỷ có ai mà không thích?”
Nam Cung Nguyệt có chút không phục, nhưng đến giờ nhìn tận mắt Phùng Ngọc Yến, Nam Cung Nguyệt hoàn toàn phục rồi. Phùng Ngọc Yến xinh đẹp như vậy, y thuật giỏi như vậy, tính cách lại hiền lành. Mấy ngày qua ngồi ở phòng khám, Nam Cung Nguyệt nhìn Phùng Ngọc Yến đối xử với bệnh nhân là biết. Kiên nhẫn, nhã nhặn, dịu dàng, quả thật chính là tiên tử. Nam Cung Nguyệt không nghĩ được là lại thấy một người như Phùng Ngọc Yến ở trần thế, quả thật là không ăn khói bụi tiên tử.
Ba người vừa bước vào y quán, liền thấy Tiếu Tiếu chạy lại ôm chầm lấy Phùng Ngọc Yến, nũng nịu nói:
“Sư phụ, ngươi không bị tên háo sắc hoàng đế kia làm gì chứ?”
Phùng Ngọc Yến nghe xong, đầu lập tức có ba sợi hắc tuyến. Làm gì là làm cái gì? Háo sắc thì làm cái gì? Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi? Mới bảy tuổi đi, sao ta trông thế nào cũng là một tiểu yêu nữ tuổi cập kê?
Lập tức tặng cho Tiếu Tiếu một gõ đầu, Tiếu Tiếu kêu đau, sau đó ủy khuất nói:
“Đau! Sư phụ, ngươi cứ gõ đầu ta như vậy, Tiếu Tiếu sẽ biến đần.”
Ngươi biến đần mọi người mới được an nhàn. Phùng Ngọc Yếu vừa bực vừa buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của Tiếu Tiếu, mặc cho nàng ôm mình.
Mọi người đang khám bệnh và xếp hàng cũng chào hỏi:
“Tiên tử, ngài đã về.”
“Thần y, ngài trở về.”
Nhìn khuôn mặt vui mừng thật sự của những người này, Phùng Ngọc Yến trong lòng rất vui vẻ.
Một tháng khám bệnh miễn phí sắp hết, Phùng Ngọc Yến biết thời gian mình còn ở lại thế giới này không lâu nữa. Còn hai nhiệm vụ chính tuyến mình vẫn chưa làm xong. Kỳ hẹn gặp ở Gia Hưng cũng đã sắp đến rồi, có lẽ phải chuẩn bị rời đi.
Tối hôm đó, Phùng Ngọc Yến sau bữa cơm nói:
“Tiếu Tiếu, sắp tới ta sẽ phải rời đi một thời gian. Ngươi cùng Vô Song ở lại đây khám bệnh.”
Tiếu Tiếu nóng nảy nói:
“Ta không ở, sư phụ đi đâu ta đi đó!”
Phùng Ngọc Yến nói:
“Thế nhưng những người cần khám bệnh thì làm sao bây giờ?”
Tiếu Tiếu nói:
“Chúng ta hiện tại mỗi ngày chỉ có khoảng mười người khám bệnh, huống hồ đã nói là một tháng khám bệnh miễn phí, vậy cũng không thể ở một chỗ này cả đời đi. Sư phụ, ngươi không được bỏ ta ở lại.”
Trong thâm tâm âm thầm nói thêm: Nếu ngươi đi một mình, rủi gặp tên nào háo sắc câu dẫn ngươi thành công, ta biết phải làm sao?
Vô Song cũng không đồng ý nói:
“Ngọc Yến tỷ, ta cũng không muốn ở lại. Dù sao kịch hay lại thiếu mất ta là không được.”
Trình Y Y cũng nói:
“Ta cũng muốn đi xem.”
Nam Cung Nguyệt không hiểu gì, vội hỏi:
“Y Y, Kịch gì vậy?”
Vô Song bèn đem cuộc hẹn Gia Hưng kể lại cho Tiếu Tiếu và Nam Cung Nguyệt nghe. Nghe xong hai người đều đồng thanh nói:
“Ta cũng muốn đi!”
Phùng Ngọc Yến hết cách, đành phải gật đầu.
Vô Song, Trình Y Y, Tiếu Tiếu đều không biết, lần này đi sẽ là lần cuối cùng bọn hắn được ở bên Phùng Ngọc Yến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.