Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 310: Thời cơ đã đến




Một hố này quả thực là đại khoái nhân tâm, Lăng Đạo muốn dụ dẫm Ngô Chính giao ra sở học của mình để độc chiếm, nào ngờ không những không được toại nguyện, lại còn tiện nghi cho đối phương tuyệt học thành danh của mình. Nếu đổi lại là Ngô Chính rơi vào tình huống này của lão, có khi sẽ tức giận đến thổ huyết mà chết. 
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải Lăng Đạo quá mức nóng lòng muốn “đào mỏ” Ngô Chính, thì có thể Ngô Chính còn muốn nhờ vả Lăng Đạo bảo vệ thêm ít lâu, đợi đến khi đột phá mới tìm cách âm thầm rời đi, không cần phải hố người đến tức chết như thế này. 
Mãi mê khoái chí tưởng tượng sắc mặt xấu xí của Lăng Đạo lúc này, đột nhiên Ngô Chính cảm nhận được khí tức có người đến gần, khoảng cách chưa đến một dặm. Những tia khí tức này rất yếu ớt, Ngô Chính đoán rằng có thể là năm sáu người nhị lưu, nhất lưu võ giả nào đó tình cờ đi qua đây.
“Tại nơi sơn lâm hẻo lánh này, rất hiếm khi có người đặt chân đến, không thể có chuyện một đám nhất lưu, nhị lưu võ giả du sơn ngoạn thủy đến nơi này được.” Ngô Chính cảm thấy kỳ quái, liền dấy lên hiếu kỳ quyết định thăm dò xem sao.
Hắn phóng người trên các nhánh cây cao vút, di chuyển về hướng phát ra khí tức, không mất bao lâu liền trông thấy mục tiêu. 
Cách Ngô Chính trăm thước về phía trước, một đám thanh niên võ giả có mang theo vũ khí nhưng lại ăn mặc thường phục trông giống như nông phu, đang ẩn nấp phía sau bụi rậm. Hai người trong số đó tựa hồ là đang bị thương, đám người còn lại thì quây quanh đỡ lấy. Thần sắc những người này rất khẩn trương cảnh giác, dường như là đang sợ hãi thứ gì đó.
Ngô Chính căng mắt quan sát, phát hiện vết thương trên người hai gã võ giả kia đều là do đao gây ra, chỉ là ngoại thương đơn thuần, không có dấu hiệu nội thương khi giao đấu với cao thủ, trông bộ dáng chật vật của những người này có thể là vừa trải qua một trận hỗn chiến, đang phải lẫn trốn kẻ thù.
Bọn họ đều là võ giả, một khi giao chiến với những võ giả khác, nếu thua cuộc thì ít nhiều đều phải chịu đựng nội thương hoặc có dấu hiệu hư thoát khi tiêu hao nội lực quá mức. Thế nhưng Ngô Chính không nhìn thấy điều này, liền phán đoán chỉ có thể một trận hỗn chiến đã xảy ra.
Trông theo hướng ánh mắt cảnh giác của đám võ giả lẫn trốn, Ngô Chính tiếp tục di chuyển về phía đó, tìm hiểu xem kẻ địch của những người này. Hắn tập trung đề thăng khí cảm đến phạm vi một dặm xung quanh, không mất bao lâu lại phát hiện một đoàn người đang kéo đến.
“Kỳ quái, nhiều người như vậy!? Thanh toán lẫn nhau trên giang hồ cũng không cần phải kéo nhiều người thế này truy sát đến tận đây a.”
Ngô Chính không bỏ được hiếu kỳ, lai tiếp cận về phía đoàn người mới đến, vẫn giữ khoảng cách một trăm thước để quan sát. Nguyên lai đoàn người này là một đám binh sĩ quân Nguyên, mặt mày hầm hực sát khí, chia nhau ra tìm kiếm những người võ giả kia.
“Khiến quân Nguyên ráo riết truy sát như vậy, có thể nào những tên hán tử kia là quân khởi nghĩa!? Thảo nào lại giả trang nông phu.” Trông thấy quân Nguyên xuất hiện ở đây, Ngô Chính liền có thể lý giải.
Theo như nguyên tác, thì khoảng thời gian này đáng ra quân khởi nghĩa chống Nguyên Mông sẽ tương đối im hơi lặng tiếng, thế nhưng thế giới này đã bị Ngô Chính quấy đến điên đảo không còn giống với nguyên tác, vì thế cũng không khiến Ngô Chính cảm thấy quá ngạc nhiên.
Hiện nay các thế lực trên giang hồ không còn khả năng làm khó Minh giáo, hơn nữa Minh giáo đã không còn chia rẽ nội bộ như trước đây, thế nên nhất định sẽ huy động liên hợp với những giáo thuộc khác, cụ thể là Di Lặc giáo và Bạch Liên giáo để phát động phong trào chống lại Nguyên Mông.
Mặc dù trong nguyên tác Kim Dung tiền bối không đề cập đến quá trình khởi nghĩa như thế nào, nhưng từ các tài liệu lịch sử cho thấy, ban đầu là do Minh giáo dấy lên phong trào, thường sẽ ăn mặc trang phục như nông phu để ngụy trang, quân Nguyên lại có tác phong tàn bạo “giết nhầm còn hơn bỏ sót”, cho nên sẽ kích động lực lượng nông dân can trường đứng lên gia nhập vào quân khởi nghĩa, đây cũng là mấu chốt dẫn đến quân khởi nghĩa có thể chiến thắng cuộc chiến này.
Phải biết, trong các công cuộc khởi nghĩa thì lực lượng nông dân luôn đóng vai trò trọng yếu bậc nhất, chưa kể nhân khẩu đông đảo khiến quân Nguyên diệt mãi không hết, thì các yếu tố khác trong chiến tranh không thể không phụ thuộc vào nông dân, như là mạng lưới đưa tin, thám thính tình hình chiến cuộc, cung cấp lương thực xuyên suốt quá trình diễn ra khởi nghĩa, cùng vô số những vai trò khác.
Vì thế đám người võ giả kia giả trang nông dân dấy lên khởi nghĩa để khiến binh lính quân Nguyên càng thêm tàn bạo đàn áp dân chúng, không thể nghi ngờ đây là một chiến lược vô cùng khôn ngoan, cũng không kém phần tàn nhẫn vô nhân đạo.
“Chiến tranh là vậy, nếu không lãnh huyết thì khó mà làm nên đại sự.” Ngô Chính âm thầm tán đồng, không mấy phản cảm đối với cách làm này. 
Tại thế giới của hắn trước đây, từng có một dân tộc phải hy sinh mười người nông dân với trang bị thô sơ để đánh giết một người binh lính được vũ trang hạng nặng, tổng thể cuộc chiến dân tộc này tổn thất đến sáu mươi vạn sinh mệnh nông dân trong khi quân địch chỉ mất khoảng một phần mười số đó, tuy nhiên lại khiến quân địch khiếp đảm phải lui quân, thậm chí là ám ảnh xuyên suốt một khoảng thời gian thật dài sau đó.
Nông dân là tầng thứ được cho là thấp kém nhất, nhưng lại sở hữu lực lượng tổng thể khủng khiếp nhất ở thời đại này. Minh giáo nếu biết cách thu phục nhân tâm, thậm chí còn không cần phải dựa vào các chiến lược quân sự trong Vũ Mục Di Thư cũng có thể đảm bảo có được thắng lợi trong tầm tay.
“Nếu khởi nghĩa đã bắt đầu, cũng là thời cơ tốt nhất để ta tích lũy điểm sát lục, nhưng là... vẫn chưa tìm được manh mối tung tích của Đông Phương Bạch.” Ngô Chính thấu đáo cân nhắc, rốt cuộc quyết định: “Trở về trợ giúp khởi nghĩa, đồng thời có thể mượn nhờ mạng lưới thám thính của Minh giáo để dò la tin tức, cách này vẫn tốt hơn so với việc tìm kiếm trong vô vọng.”
Quyết định xong, Ngô Chính liền triển khai khinh công nhanh chóng di chuyển về hướng mấy tên võ giả đang lẫn trốn. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, hắn thả người rơi xuống phía sau những người này, nhẹ nhàng đến mức không một ai phát giác có người đã tiếp cận rất gần khoảng cách không quá năm thước.
“Quân Nguyên chỉ cách các ngươi hơn hai dặm, không bao lâu nữa sẽ tìm được các ngươi.” Ngô Chính nói.
Mấy gã hán tử giả trang nông phu hoảng hốt quay người lại hô lên, “là ai!?” đồng thời giơ lên vũ khí thủ thế nghênh chiến. Ngay khi bọn hắn trông thấy Ngô Chính bề ngoài không giống như người Mông Cổ, thần sắc mới phần nào hòa hoãn trở lại, nhưng không dám buông lỏng cảnh giác, chăm chú đề phòng Ngô Chính có ý đồ xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.