Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 242: Nhân họa đắc phúc




Mê mang không biết đã bao lâu, Ngô Chính bỗng nhiên cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, một cỗ âm hàn khí xuyên qua da thịt đi vào bên trong cơ thể hắn, khiến Cửu Dương Chân Kinh tự động vận chuyển nội lưu, chống đỡ ngoại lực. 
Ngô Chính giật mình mở to đôi mắt, theo bản năng lại liếc nhìn xung quanh, một hồi mới bình tĩnh trở lại thở phào. Chí ít là hắn không cần phải ngâm mình trong huyết trì kia nữa, cũng không phải là thiết ngục tù túng như trong tưởng tượng.
Nơi này tựa hồ là một thạch thất xa xưa cổ kính, bên trong thạch thất trống rỗng, hoàn toàn bỏ qua hình thức bài trí, duy chỉ có một chiếc giường lạnh lẽo mà Ngô Chính đang đặt lưng nằm trên, vị trí trung tâm thạch thất.
Phái nói, chiếc giường này lạnh giá đến đáng sợ, nếu không phải Ngô Chính có Cửu Dương Chân Kinh chống đỡ, có khi còn không chịu nổi cái lạnh giá này đâu.
Thế nhưng Ngô Chính không muốn phải ngồi dậy, hắn cảm nhận được mỗi thời mỗi khắc nằm trên chiếc giường băng này, Cửu Dương Chân Kinh đều tự động vận chuyển xuyên suốt mà không cần hắn phải can thiệp, hơn nữa hiệu quả đạt được cũng rất tốt, quả thực là làm chơi ăn thật chân chính là đây.
“Chiếc giường này tựa hồ là có đặc tính chí âm chí hàn, dường như có chút giống với... giuờng hàn ngọc của phái Cổ Mộ!? Lẽ nào nơi này là, Hoạt tử nhân mộ ư!?” – Ngô Chính trong lòng nghi hoặc.
Giường hàn ngọc của phái Cổ Mộ được chế thành từ mộ loại hàn ngọc cổ hơn ngàn năm tuổi. Người nằm trên chiếc giường này luyện công một năm, tương đương với người khác mười năm khổ luyện. Cho nên giá trị của nó không thể dùng tiền tài vật chất để ước lượng được.
Lúc bấy giờ, cả người Ngô Chính đang buông lỏng trên giường ngọc, mặc dù hắn rất muốn cử động một chút, nhưng là toàn thân tê liệt đau nhức, một loại cảm giác hữu khí vô lực khiến hắn buồn bực không thôi.
Quả nhiên hệ thống nói rất không sai, tính mạng của hắn không vấn đề, thân thể của hắn không vấn đề, linh hồn cũng không vấn đề nốt, vấn đề nằm ở thương thế có phần nghiêm trọng của hắn mà thôi.
“Hệ thống khốn kiếp, ta nhớ kỹ ngươi rồi!” – Ngô Chính cáu giận lầm bầm lèm bèm, lại vận dụng ý niệm, từ trong hành trang tính năng lấy ra Liệu Thương Đan, để đan dược trực tiếp rơi vào miệng, còn hắn chỉ việc há mồm nuốt chửng.
Sau khi phục dụng đan dược, Ngô Chính nhắm mắt nhập thần, tập trung chuyển hướng Cửu Dương Chân Kinh luyện hóa dược lực.
Nhưng để Ngô Chính bất ngờ là, giường hàn ngọc lại giúp đỡ hắn rất nhiều, đặc tính chí âm chí hàn của hàn ngọc cổ không ngừng kích thích Cửu Dương Chân Kinh, để hắn luyện hóa dược lực tốc độ tăng nhanh rất đáng kể.
Thời gian chỉ qua vài phút, lúc này Ngô Chính đã có thể ngồi dậy, tư thế thẳng lưng khoanh chân, hai tay đặt trước ngực, mu bàn tay phải đặt bên trên lòng bàn tay trái. Xung quanh hắn, không gian chập chờn rung động, tựa như là nhược thủy, lại phần có mơ mơ hồ hồ do hàn khí từ chiếc giường bốc lên.
Lại qua một hồi lâu, Ngô Chính thở dài một hơi, hai tay thu công, đôi mắt chậm rãi mở ra, một tia tinh quang linh động lấp lóe, tựa hồ là tâm trạng của hắn đang rất tốt.
“Kiểm tra thông tin nhân vật.” – Ngô Chính ý niệm giao tiếp với hệ thống.
Ngay lập tức một bảng hình chiếu giao diện hiện ra trước mặt hắn.
“Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: 1 7.
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: tuyệt đỉnh đỉnh phong.
Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 5), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực), Thất Thương Quyền (xuất thần nhập hóa)
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu. 
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: 6 1 5 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: 1 0 5 2 5 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)” 
Ngô Chính khẽ mỉm cười hài lòng, lại dùng ý niệm giao tiếp với hệ thống: “Ta rốt cuộc đã bất tỉnh bao lâu rồi? Tại sao tu vi đột phá nhưng ta lại không hề hay biết chuyện này!?”
Hệ thống: “Túc chủ mất đi ý thức đã ba ngày bốn đêm. Sở dĩ túc chủ có thể tăng trưởng tu vi, là vì tiên thiên đạo thể của túc chủ mỗi thời khắc đều đang hấp thu thiên địa linh khí từ thế giới này, ưu thế này càng phát huy công dụng của nó mỗi khi túc chủ cơ thể suy kiệt, trong trạng thái bất tỉnh nhân sự. Chưa kể trong khoảng thời gian qua, cơ thể túc chủ được đặt trên giường hàn ngọc, kích thích Cửu Dương Chân Kinh vận chuyển không ngừng nghỉ, khí huyết thông thuận không gặp trở ngại. Đây mới là nguyên do chính trợ giúp túc chủ đột phá tu vi.”
“Ra là vậy!” – Ngô Chính gật đầu thỏa mãn hiếu kỳ, đồng thời cũng nghiền ngẫm ra rất nhiều điều.
Hắn từng xem qua nguyên tác rất nhiều lần, từ trên truyền hình điện ảnh cho đến các loại hình thức như tiểu thuyết, báo viết, bình luận, phân tích... Chung quanh đó cũng có không ít những bài viết nói về việc luyện công trên giường hàn ngọc.
Nghe nói, tu luyện chính là một việc đi ngược với thiên đạo, là nghịch thiên chi lộ. Vì thế mỗi khi luyện công trong lúc tỉnh táo, đều phải phân tâm một nửa vào việc chống lại ma hỏa xâm chiếm, tránh trường hợp bị tẩu hỏa nhập ma. 
Tuy nhiên nếu là nằm trên giường hàn ngọc mà luyện công thì lại là một chuyện khác. Hàn ngọc cổ đặc tính chính là chí âm chí hàn, có công dụng kháng lại hỏa tính một cách triệt để, thế nên những người tu luyện trên hàn ngọc cổ có thể luyện công một cách toàn tâm toàn ý, không cần phải tâm vào việc có bị tẩu hỏa nhập ma hay không.
Hơn nữa, khi ngủ trên giường hàn ngọc, bắt buộc phải vận công liên tiếp không ngừng nghỉ, chống lại âm hàn chi khí xâm nhập vào bên trong cơ thể, mà luyện công trong lúc bất tỉnh hay còn gọi là “luyện công một cách vô ý”, vô ý tức là tự nhiên, tự nhiên lại là thuận theo thiên đạo, khí huyết từ đó được thông thuận, luyện công vào thời điểm này cũng đạt được hiệu quả gấp mười lần bình thường.
Vì thế mới có câu nói, luyện công trên giường hàn ngọc một năm, tương đương với người bình thường mười năm khổ luyện.
“Như vậy ta bất tỉnh trên chiếc giường này ba ngày bốn đêm, đã tương đương với hơn một tháng luyện công bình thường rồi!? Quả nhiên là nhân họa đắc phúc.”
Ngô Chính nghĩ đến không khỏi lại cảm khái khôn nguôi, đồng thời cũng xác định được nơi này hẳn là Hoạt tử nhân mộ, mà người có thể đưa hắn đến nơi này tựa hồ dùng mông cũng có thể đoán được. Đây là hẳn là một việc tốt, không phải là quá tệ hại, chí ít hắn không phải rơi vào tay ma nữ Triệu Mẫn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.