Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 237: Bạch lão đa nghi




Quả nhiên lời nói của Ngô Chính là có tác dụng, hẳn là nhất châm kiến huyết. Trượng Lộc Khách trông thấy Mạc Thanh Cốc tẩu thoát vẫn sở vi bất động. Vô tình lại giúp Ngô Chính trong phút chốc liền đặt ra giả thuyết, đồng thời mở miệng thăm dò. Từ biểu hiện trên mặt, không nghi ngờ Ngô Chính đã động chạm đến tim đen của lão.
“Nếu ta đoán không sai, Trương Chân Nhân hẳn là ở phụ cận không xa!? Bằng không ngươi cũng không dễ dàng buông tha Mạc Thanh Cốc như vậy. Lại nói ngươi làm hắc thủ bày ra âm mưu quỷ kế, vu oan giá họa cho Mạc Thanh Cốc nhưng lại không dám xuất đầu lộ diện tự tay đắc thủ. Đây là nói, ngươi rất kiêng kỵ một thứ gì đó phải không!?” – Ngô Chính không để ý đến sắc mặt khó coi của Trượng Lộc Khách, thao thao bất tuyệt nói ra.
“Tiểu tử, ngươi rất thông minh! Nhưng như vậy càng khiến ngươi chết nhanh hơn mà thôi.” – Trượng Lộc Khách ánh mắt chất chứa sát ý chăm chăm trừng lấy Ngô Chính, giọng điệu trầm khàn tựa như là quỷ ma đang thì thào bên tai. Lúc bấy giờ lục lâm xung quanh tối tăm u tĩnh, phong hàn vi vút thổi qua càng khiến người ta cảm thấy rùng rợn không thôi.
Ngô Chính nghe thế vẫn bất động thanh sắc, hai tay ổn thỏa chấp sau lưng, nhạt giọng nói tiếp: “Huyền Minh nhị lão xưa nay luôn đồng hành cùng nhau. Bạch lão xuất hiện ở đây, lẽ nào hắc lão lại không ư!? Nói cách khác, nếu hắc lão không đồng hành cùng ngươi, chỉ có thể là đang thực hiện nhiệm vụ nào đó rất trọng đại có phải hay không!?”
Nghe đến lời này, Trượng Lộc Khách thần sắc càng âm trầm băng lãnh, không nói một lời chậm rãi từng bước tiếp cận Ngô Chính, bộc phát khí thế cực đại áp bách, hòng triệt bỏ tất cả ý nghĩ muốn thoát thân của hắn.
“Không trả lời, tức là không phủ nhận! Hẳn là ngươi còn chưa biết, Triệu Mẫn quận chúa đã thuận lợi bàn giao điều kiện với ta. Mà trong điều kiện này, tính mạng của ta được quận chúa bảo đảm a!” 
Ngô Chính điềm tĩnh thản nhiên nói, bàn tay khẽ nhấc lên chậm rãi lật ngửa, trong lòng bàn tay lại xuất hiện trâm hoa cài tóc mà trước đó đã trao đổi với Triệu Mẫn. Đây chính là bằng chứng xác thực lời nói của hắn.
Trông thấy trâm hoa mười phần quen thuộc, Trượng Lộc Khách liền có thể nhận ra chủ nhân thực sự của nó là ai, nhất thời để lão kinh nghi bất định không thôi. Tức khắc lão vung trượng chỉ thẳng vào mặt Ngô Chính, gằn giọng chất vấn uy hiếp: “Ngươi tại sao có được thứ này!? Tốt nhất là thành thật trả lời ta, bằng không... hừ!”
“Đơn giản mà thôi. Ta dùng Ỷ Thiên kiếm đổi lấy trâm hoa của quận chúa, kèm theo một điều kiện... đảm bảo sự an toàn cho ta!” – Ngô Chính thuần thục che giấu sự căng thẳng của mình, tỏ ra thản nhiên đối đáp.
Lời nói của Ngô Chính mười phần xác đáng. Đầu tiên tin tức Ỷ Thiên kiếm lọt vào tay Ngô Chính hẳn là trên giang hồ ai ai cũng biết. Bây giờ đối mặt với hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, hắn lại không mang theo Ỷ Thiên kiếm bên mình. Hơn nữa, hoa trâm cài tóc của Triệu Mẫn lại nằm trong tay hắn. Có thể nói, Trượng Lộc Khách hoàn toàn không có lý do gì để không tin tưởng lời nói của hắn cả.
Nhưng là đừng quên Trượng Lộc Khách tính cách đa nghi như thế nào. Cho dù Ngô Chính có giải thích đến khô lời thì cũng vô phương có thể khiến lão bỏ xuống cẩn tắc của mình. 
“Nếu đúng như ngươi nói, vậy thì... theo ta về gặp quận chúa!”
Nói dứt lời, Trượng Lộc Khách liền không chần chừ động thủ. Triển khai khinh công phi thân lao tới, xuất kỳ bất ý hòng muốn chế trụ Ngô Chính, mang về gặp Triệu Mẫn chính diện hai mặt một lời nói rõ.
Vù vù vù...
Nhưng là để Trượng Lộc Khách thất vọng rồi. Lão nhanh chóng phát hiện thân ảnh thiếu niên trước mắt này chỉ là một huyễn ảnh mà thôi. Ngay khi kình phong vồ tới liền thổi tan đi mất, không còn dấu vết.
“Hừ, có tật giật mình, chạy đi đâu cho thoát!?”
Mặc dù Ngô Chính đã làm rất tốt, nhưng là cảnh giới tu vi giữa hai người cách biệt quá xa. Trượng Lộc Khách liếc mắt liền có thể nhìn thấu chiêu trò của Ngô Chính, tức khắc súc thế một chưởng đánh tới.
Chưởng kình đặc tính âm hàn, phút chốc một mảng lục lâm trở nên khô khốc. Toàn bộ vật thể sống bao gồm các loại cây cối và côn trùng bị chưởng kình quét qua đều rũ rượi chết dần chết mòn, sinh cơ toàn bộ hư thoát.
Trông thấy cảnh này, Ngô Chính hốt hoảng toàn lực triển khai Hoành Không Na Di, trong một sát na may mắn tránh thoát khỏi phạm vi chưởng kình ảnh hưởng. Nhưng đúng lúc này, Ngô Chính bất chợt cảm nhận được nguy hiểm đang áp sát rất gần, phản xạ ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy thiết trượng đầu hươu đang từ trên cao đang giáng xuống đầu mình.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Ngô Chính nhất thời không kịp tránh né, bất đắc dĩ chỉ có thể toàn lực vận Cửu Dương Chân Kinh, bắt chéo cổ tay đưa lên che chắn chống đỡ.
Rầm! 
Chênh lệch tu vi là không thể bù đắp, uy lực một trượng của Trượng Lộc Khách quá mức khủng khiếp. Ngô Chính toàn thân va mạnh dưới đất, khiến mặt đất lõm xuống một lỗ, chung quanh rạn nứt thành từng đường kẽ. Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, cắn răng chịu đựng đau nhức, vận dụng ý niệm giao tiếp với hệ thống: “Mau hối đoái Cường Lực Đan cho ta!”
Hệ thống: “Túc chủ thành công hoái đoái Cường Lực Đan, khấu trừ 1 5 0 0 điểm sát lục. Vui lòng kiểm tra hành trang tính năng để nhận được vật phẩm.”
Ngô Chính không chần chừ liền phục dụng Cường Lực Đan, lập tức một cỗ nhiệt lưu từ đan điền phút chốc lan ra toàn thân, đến từng thớ thịt tế bào. Cảm giác nóng rát vô cùng khó chịu, dường như là bên trong nhục thể có một cỗ hỏa thiêu không ngừng dày vò hành hạ. Tuy nhiên Ngô Chính giờ phút này có thể cảm nhận được lực lượng cường đại chưa từng có đang sôi sục trong cơ thể, khiến hắn phấn khích đến quên mất cả đau đớn là gì.
Nói ra thì dài nhưng quá trình giao tiếp, hối đoái và phục dụng đan dược chỉ diễn ra trong một tíc tắc thời gian mà thôi. 
Lúc bấy giờ Trượng Lộc Khách từ trên không trung lao xuống hòng nhân cơ hội bắt lấy Ngô Chính. Đột nhiên lão lúc này lại cảm nhận được khí tức của Ngô Chính đang tăng cường đến chóng mặt, liền nhanh chóng quyết định thối lui giữ một khoảng cách nhất định để quan sát tình huống bất thường này.
Một khắc trước đó, Trượng Lộc Khách còn không thể nhìn thấu được Ngô Chính sâu cạn như thế nào. Chỉ biết từ lực lượng một chưởng của Ngô Chính đánh vào Trần Hữu Lượng, tu vi của hắn cao lắm chỉ có thể là tuyệt thế hậu kỳ mà thôi. Nhưng bây giờ Ngô Chính trong mắt Trượng Lộc Khách tựa hồ là biến thành một người khác. Khí cảm và trực giác đều nhắc nhở cho lão biết, thiếu niên trước mắt này tuyết đối rất không tầm thường.
“Đa tạ hạ thủ lưu tình, nếu ngươi đã không dám giết ta, hà tất cứ phải động thủ tổn thương lẫn nhau!?” – Ngô Chính từ tốn chống tay đứng dậy, thản nhiên cười nói, tựa hồ một trượng vừa rồi không mấy làm khó được hắn.
Tuy nhiên Trượng Lộc Khách có thể thấy rõ sát khí mãnh liệt toát ra từ trên người hắn, dường như là đang muốn ăn tươi nuốt sống thân già của lão. Nhưng không biết vì sao Ngô Chính lại rất kìm chế bản thân, không để xung động làm mù quáng đi lý trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.