Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 224: Lai giả bất thiện




Hắn nhanh chóng từ trong hành trang giao diện lấy ra mấy quyển thư tịch và một lọ đan dược, giao cho Đông Phương Bạch thản nhiên cười nói: “Đây là Tăng Nguyên Đan, bên trong có bảy khỏa đan dược, cách mỗi bảy ngày lại phục dụng một khỏa có thể giúp ngươi nhanh chóng tăng cường tu vi. Còn đây là toàn bộ võ học của ta, ngươi thích môn nào thì học lấy, nhưng cẩn thận một chút, học nhiều không tinh sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của ngươi.”
Đông Phương Bạch nhận lấy đồ vật trong tay, bỗng nhiên nhớ đến Ngô Chính từng nói sẽ giúp nàng trở nên mạnh mẽ hơn, không cần phải luyến tiếc với Ỷ Thiên kiếm. Nguyên bản Đông Phương Bạch có hơi nghi hoặc, cho rằng Ngô Chính sẽ chỉ dạy nàng võ công chứ không hề nghĩ đến các loại đan dược như này.
Phải biết trên giang hồ hiện nay chỉ có các loại vật phẩm trị thương phục hồi cũng đã rất quý hiểm rồi, hầu như là chưa từng nghe thấy có loại đan dược nào đó có thể giúp tăng cường tu vi.
“Ngươi để cho mình dùng đi!?” – Đông Phương Bạch chỉ nhận lấy mấy quyển thư tịch bí kíp võ học, còn lọ đan dược thì giao lại cho Ngô Chính. Mặc dù nàng không biết Ngô Chính là từ đâu mà có được đan dược này, nhưng hẳn là rất quý giá không thể tùy tiện dùng được. Đông Phương Bạch cũng không muốn Ngô Chính vì thực hiện lời hứa với mình mà chậm trễ tăng cường thực lực bản thân.
Ngô Chính lại đẩy tay nàng qua nói: “Ngươi yên tâm, ta vẫn còn rất nhiều. Bảy khỏa Tăng Nguyên Đan hẳn là có thể giúp ngươi đạt được tuyệt thế hậu kỳ tu vi. Đến khi đó có thể trợ giúp ta rất nhiều.”
“Ừm!” – Đông Phương Bạch nghĩ ngợi chốc lát mới gật đầu đồng ý. Quả thực Ngô Chính bước chân mỗi lúc một nhanh, để nàng đôi khi cảm thấy có chút mặc cảm. Trước kia Ngô Chính thực lực còn kém nàng một cấp bậc, nhưng bây giờ đến cả nàng cũng không thể biết được thực lực chân chính của hắn đã đạt đến trình độ nào rồi.
Đông Phương Bạch tận sâu trong tâm khảm vẫn luôn có cảm giác, chỉ cần nàng không thể theo kịp bước chân, Ngô Chính có thể sẽ không dừng lại chờ đợi nàng nữa.
Ngô Chính cũng không phải là vô tâm vô phế, hiển nhiên là nhìn thấu được Đông Phương Bạch tâm tình bất định. Hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng trấn an: “Đến thế giới này dù sao cũng chỉ có hai chúng ta. Mọi việc cứ tùy tâm sở dục là được, ngươi không cần phải quá cưỡng ép bản thân.”
Tuy nhiên lời nói của Ngô Chính tựa hồ không có bao nhiêu tác dụng. Đông Phương Bạch nghe thế chỉ khẽ gật đầu cho qua. Nàng tự mình luôn có chủ kiến tất nhiên sẽ không cần Ngô Chính phải lắm lời khuyên bảo.
Đúng lúc này Ngô Chính đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa đang đến gần. Hắn liền khẩn trương quay sang Đông Phương Bạch nói: “Đông Phương, ngươi tạm đợi ta bên ngoài. Hơn nữa phải hết sức cẩn trọng, nhất định không được khinh suất lơ là cảnh giác.”
“Tại sao?” – Đông Phương Bạch mơ hồ nghi vấn. Nàng vừa rồi trông quá đám người kia hầu hết tu vi đề không quá cao, trông không có vẻ gì là quá nguy hiểm.
Ngô Chính nghiêm giọng nói: “Tiểu nha đầu kia sở hữu Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, loại độc dược này rất khó đề phòng. Ta có Cửu Dương Chân Kinh bách độc bất xâm nên không mấy sợ hãi. Ngược lại là ngươi dù muốn hay không cũng không thể tránh khỏi.”
“Thập Hương Nhuyễn Cân Tán!? Lợi hại như vậy sao?” – Đông Phương Bạch có chút hiếu kỳ, buột miệng dò hỏi.
“Loại độc này vô tung vô ảnh, không mùi, không vị rất khó bị phát hiện. Nếu trúng phải loại độc này thì dù là tuyệt thế đỉnh phong cao thủ cũng trở thành vô lực, toàn thân tê liệt yếu ớt, không có khả năng kháng cự.” – Ngô Chính kiên nhẫn giải thích.
Trong nguyên tác Triệu Mẫn sử dụng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán hết sức thông minh và hiệu quả. Vì thế nàng mới có thể làm khó được Minh giáo, thậm chí là bắt giữ toàn bộ cao tầng của ngũ đại môn phái một cách dễ dàng. Đến cả Ngô Chính cũng không dám khinh thường nhất cố.
“Ừm, ta phải đợi bao lâu?” – Đông Phương Bạch không bỏ được lo lắng lại hỏi tiếp.
“Chắc sẽ không lâu. Ngươi ngoài này nếu gặp phải bất trắc thì không cần phải chờ đợi ta, tùy cơ ứng biến là được. Nha đầu kia không thể làm khó được ta, nhất định sẽ chuyển ý đồ xấu với ngươi.” – Ngô Chính lường trước các tình huống tồi tệ xảy ra, khăng khăng căn dặn.
Đông Phương Bạch nghe thế liền minh bạch Ngô Chính hẳn là đã nắm chắc đến tám chín phần mười. Cho nên nàng không mấy dây dưa vấn đề này nữa, liền gật đầu đồng ý với hắn.
Lúc này Ngô Chính mới có thể an tâm phần nào. Triệu Mẫn trước giờ thâm tàng bất lậu, để Ngô Chính muốn đối phó với nàng nhất định phải chu toàn hết thảy không dám có tâm khinh suất.
Song hai người Ngô Chính không nói lời nào lẳng lặng chờ đợi tiếng bước chân kia mỗi lúc một đến gần. Từ khí tức của người đến có thể đoán được tu vi không mấy cao thâm, chỉ là tuyệt đỉnh sơ kỳ cao thủ cấp bậc mà thôi. Cho nên hắn cũng không biết được Ngô Chính từ xa đã phát hiện đường đi nước bước của mình.
Mãi một hồi từ hướng Triệu Mẫn cách đây không lâu rời đi, xuất hiện một tên thanh niên đang chậm rãi đi đến chỗ Ngô Chính, cước bộ rất từ tốn có vẻ là không mấy vội vàng cho lắm.
“Lục Mạch Kiếm Tiên, Huyết Y Tiên Tử cửu ngưỡng đại danh. Chủ nhân của tại hạ vừa rồi may mắn được gặp hai người, có thịnh tình muốn mời công tử đến ghé thăm hàn xá!” – Thanh niên tiếp cận đối diện Ngô Chính, chấp tay rất khách khí nói.
Tuy thanh niên cử chỉ lời nói đều rất hữu lễ trông có vẻ ôn lương cung kiệm, nhưng Ngô Chính lại phát hiện ánh mắt có sát ý của hắn được che giấu rất tốt. Hẳn là vì thanh niên phát hiện được thi thể của A Tam, cho nên mới có thành kiến với hai người Ngô Chính như vậy. Chung quy vẫn là lai giả bất thiện, Ngô Chính hiển nhiên sẽ không cho rằng hắn có hảo tâm mời mình đến thăm nhà.
“Chút hư danh thật không dám nhận, nhưng là quận chúa có hảo ý ưu ái, ta tất nhiên là không thể chối từ!” – Ngô Chính ôn hòa tươi cười đối đáp, nhưng ngôn hạ ẩn ý không ưa thích giả nhân giả nghĩa mời mọc.
Thanh niên nghe thế sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi hơn. Ngô Chính ngôn thoại chỉ đích danh “quận chúa” chẳng khác nào là cố ý thất lễ, vạch trần thanh niên hoa ngôn xảo ngữ giữ lấy hòa khí.
“Vậy xin mời công tử theo ta!” – Thanh niên thần thái bất thiện, nhưng vẫn rất tiết chế làm tròn phận sự của mình.
Ngô Chính thì ngược lại chỉ nhếch môi chê cười, lại cố tình quay sang Đông Phương Bạch căn dặn: “Ngươi ở đây đợi ta, nhớ phải cẩn thận một chút. Mặc dù gặp người hảo tâm, nhưng cũng không thể không chú ý lai giả bất thiện a.”
“Ta biết!” – Đông Phương Bạch nhàn nhạt gật đầu đáp lời.
Thanh niên lặng thinh nghe hai người Ngô Chính hữu thuyết hữu tiếu mỉa mai châm biếm, nhất thời trong lòng có một cỗ lửa giận nhen nhóm. Nhưng là hắn chỉ có thể bất đắc dĩ kìm chế xung động của mình. Thực lực của Ngô Chính không phải là hắn không biết. Thi thể của A Tam và hơn năm mươi tên binh lính quân Nguyên vẫn còn tươi mới, thanh niên không dám đùa giỡn với tử thần.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.