Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 219: A Tam đáng thương




Biên giới tây vực cách phía đông hơn 6 0 0 0 dặm và bắc – nam khoảng 1 0 0 0 dặm. Nơi này chung quanh bao bọc bởi những dãy núi lớn, đất đai tương đối cằn cỗi chỉ có một ít loại hoa cỏ dại mọc lên thưa thớt dưới mặt đất.
Ban đêm trên một ngọn đồi, xung quanh bốn phương trống trải gió thổi lồng lộng, một vầng trăng khuyết treo lơ lững trên cao không mấy sáng tỏ, bởi lẽ những áng mây bồng bềnh trôi nổi đã che khuất đi phần nào.
Giữa không gian có phần u tĩnh mờ mịt, thân ảnh một người bạch y thiếu niên đang ngồi khoanh chân trên mõm núi, vạt áo phủ xuống lất phất theo từng đợt gió thổi. Sau lưng thiếu niên là một người nữ tử, hồng lụa che đi dung mạo, đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ mông lung tựa như đôi vầng khuyết nguyệt thu nhỏ.
Hai người một nam một nữ cứ thế ngồi tựa lưng vào nhau, lẳng lặng chờ đợi thời gian chậm rãi từ tốn trôi đi.
Bên dưới mõm núi, một tên trung niên hán tử thân hình không mấy cao lớn nhưng lại vô cùng cường tráng rắn chắc, trên người nhiều vết bầm tím, đôi mắt sưng u tựa như hai quả trứng gà, đang nằm co ro thu mình bên mép đá tránh đi phong hàn vào ban đêm.
Chẳng mấy chốc, bóng trăng lờ mờ đã biến mất tự khi nào. Thay vào đó, mặt trời từ từ nhô lên phía sau những dãy núi trùng điệp hướng đông. Từng tia nắng ban mai nhu hòa len lỏi vào hồng trần, bao trùm lấy vạn vật xung quanh.
Thiếu niên đôi mắt khép hờ chậm rãi mở ra, che miệng ngáp dài một tiếng, tựa hồ là rất lười biếng không muốn tỉnh dậy vào lúc này.
“Đông Phương, ngươi dậy chưa?” – Thiếu niên uể oải vừa ngáp vừa nói.
“Chưa!”
Dường như là nghe được, nữ tử giọng điệu mười phần lười nhác đáp lại. Nhưng là đôi mắt nàng vẫn cứ nhắm nghiền, tư thế càng thêm nghiêng ngã dựa người vào lưng thiếu niên.
“Chúng ta còn phải sớm lên đường a.”
Thiếu niên hài hước cười trừ, tựa hồ đã rất quen thuộc với chuyện này. Hai tay hắn lúc này cố ý vòng ra sau lưng, tìm đến hai ngọn đồi nhỏ nhấp nhô trên người thiếu nữ, thưởng thức thiên nhiên tạo hóa tươi đẹp.
“Hừ!”
Nữ tử hừ lạnh hất tay thiếu niên ra, tâm trạng hết sức bực bội cáu gắt, phóng người khỏi mõm núi đi đến đối diện tên hán tử đang nằm co ro.
Bốp!
Khác với vẻ bề ngoài mỏng manh yếu ớt của mình, nữ tử tính cách lại mười phần hung bạo tàn nhẫn. Chỉ vì nàng trong lòng có chút buồn bực, liền nhất cước trút hết lên trên đầu tên hán tử.
“Ai da! Là tên khốn nào dám đánh lão tử!?” – Hán tử phản xạ cáu giận quát lên.
Nhưng ngay khi ngước mắt nhìn thấy thân ảnh kiều mị của nữ tử trước mặt, hán tử thần sắc đột nhiên trở nên kinh hãi tán loạn, tựa như là nhìn thấy ác quỷ đến đòi mạng khiến hắn mặt mày tái xanh không còn chút máu.
Hán tử liền tỏ ra rất biết điều, cúi đầu nỉ non nói: “Ta là lỡ mồm, là lỡ mồm... đa tạ, đa tạ cô nương hảo tâm đánh thức.”
Nhìn thấy một màn “hảo tâm” này để thiếu niên không khỏi dở khóc dở cười, bất đắc mở lời khuyên ngăn: “Ngươi nhẹ tay một chút, chúng ta còn phải cần hắn dẫn đường a.”
Nữ tử khẽ gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Hắn còn đi được.”
Nghe qua hai người trò chuyện, hán tử nhất thời nhẹ nhõm thở phào. Chí ít là từ giờ cho đến khi tới được địa điểm chỉ định, hắn không phải bị nữ tử ác sát này hành hạ đến chết.
Hôm nay đã là này thứ bảy kể từ khi hán tử lọt vào tay tên thiếu niên kia. Ba người đồng hành một đường băng qua biết bao nhiêu là rừng rậm núi đồi mới đến được tận nơi đây, mặc dù là liên tiếp dùng khinh công để di chuyển nhưng vẫn tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Sở dĩ tiêu tốn nhiều thời gian đến như vậy là vì hai tên nam nữ sát tinh này trên đường đi qua, chỉ cần gặp phải người còn sống liền nhất quyết giết chết không buông tha bất cứ ai. Cũng bởi vậy mới khiến tên hán tử trong tâm cực kỳ sợ hãi kinh hoảng. Cho dù hai người kia mỗi lúc nhàn rỗi đều đem hắn ra mà chơi đùa hành hạ đến chết đi sống lại, hắn cũng chỉ biết lẳng lặng chịu đựng không dám một lời hó hé kêu ca. Sinh mạng là thứ cực kỳ quý giá, hán tử tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà lãng phí tính mạng của mình.
“Ngươi là đang nghĩ gì? Có phải là muốn tìm cơ hội tẩu thoát!?”
Không để ý một lúc, thiếu niên liền đã đi đến kế bên hán tử, ngồi xổm xuống đất, híp mí tươi cười nói.
“Không, không có. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đưa ngươi đến gặp quận chúa!” – Hán tử vỗ ngực khẳng khái đáp.
Có thể dễ dàng nhận ra ba người này không ai khác chính là Ngô Chính, Đông Phương Bạch và hán tử khổ sở đáng thương A Tam.
Bảy ngày trước, Ngô Chính sau khi hoàn thành ổn thỏa khóa huấn luyện quyền đầu của mình, “vô tình” đã khiến A Tam phải lãnh nhận ngoại nội thương tích vô cùng nghiêm trọng. Chưa kể trong khoảng thời gian tiếp theo, Ngô Chính mỗi ngày đều dành chút ít thời gian để “làm bạn” với hắn. Cho nên A Tam lúc này tuy là không bị tàn phế nhưng cũng khác phế vật là bao, hoàn toàn không phát huy được một thành chiến lực lúc đỉnh phong.
“Tốt, phiền ngươi!” – Ngô Chính vỗ vai A Tam, hài lòng gật đầu.
Nhưng là gương mặt đầy thiện ý của Ngô Chính lại khiến A Tam cảm thấy rùng rợn không thôi. Bởi lẽ trước đây mỗi lần Ngô Chính muốn luyện quyền đều sẽ dùng gương mặt hòa ái này mà nhìn hắn.
Ngô Chính lại quay sang Đông Phương Bạch nói: “Phía trước hẳn là Ngọc Môn Quan. Sau khi đi qua có thể sẽ gặp phải cao thủ giả dạng làm thợ săn, ngươi cẩn thận một chút.”
Đông Phương Bạch cũng không dám khinh suất lơ là, liền nghiêm túc trở nên cảnh giác.
Bênh cạnh đó A Tam thần sắc ngược lại không giấu nổi vẻ kinh nghi. Ngô Chính không biết từ đâu mà có được nhiều thông tin như vậy, trong lúc vô hình đều khiến A Tam sợ hãi không thôi.
“Ngươi không cần phải bất ngờ, thế giới này rất ít chuyện mà ta không biết. Ngươi nên tập làm quen dần đi thôi!” – Ngô Chính lại vỗ vai A Tam cười cười nói nói.
Lời nói tuy không có gì hùng hổ nhưng lại dọa A Tam đến kinh hồn bạt vía thần trí không còn minh mẫn. Hắn nặng nề nuốt xuống vài ngụm nước bọt, lia lịa gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Song ba người không chần chừ quá lâu, liền tiếp tục lên đường đi về hướng tây. Như thường lệ mọi khi, A Tam thân thể què quặt dẫn đầu đi trước làm người “tiên phong”. Theo sau hắn là Ngô Chính và Đông Phương Bạch cước bộ có phần nhàn nhã không nhanh không chậm.
Từ lúc mặt trời vừa nhô lên phía sau dãy núi cho đến lên cao chót vót, ba người cuối cùng cũng đến được Ngọc Môn Quan, song lại tiếp tục đi tới men theo con đường cam lương.
Sau khi vượt qua con đèo, khí hậu nơi này lại trở nên vô cùng nóng bức tựa như đang đi trong lò lửa không ngừng thiêu đốt.
Tuy nhiên Ngô Chính và Đông Phương Bạch công lực vô cùng thâm hậu sớm đã là nóng lạnh bất xâm, cho dù trên người y phục mỏng manh đi trong trời đông giá rét hay là nắng gắt cháy da như bây giờ cũng chẳng ảnh hưởng là bao.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.