Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 186: Người truy người, người lại truy người!




Một người bán dạo đang vác gánh hàng rong, tình cờ đi ngang qua đây kỳ quái tò mò nhìn lại, chỉ thấy từ mi tâm của hai tên trung niên đang nằm dưới mặt đất, một tia huyết lưu chậm rãi lăn dài trên tiền ngạch, khe khẽ rơi xuống nền đất.
Ngay tức khắc tên bán dạo thần thái trở nên chấn kinh, nghẹn họng nhìn trân trối không thốt được nên lời.
Đồng thời điểm, những người đang bận bịu đi lại trên con đường cũng phát hiện bất thường ghé mắt nhìn sang, ngay sau đó biểu hiện cũng tương tự không khác tên bán dạo kia là bao.
“ Chết người, chết người rồiiii... ”
Bỗng nhiên một tên dân phu chợt hoàn hồn hoảng hốt kinh hãi, thất thanh hét toáng lên, những người khác bị tiếng hô làm kinh động sực tỉnh, cũng tương tự la ó, khiến con đường trong phút chốc liền trở nên ầm ĩ ồn ào hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên cũng có những người sợ hãi rước họa sát thân liền nhanh chân đào tẩu tránh xa khỏi chỗ này, nhưng đa số những người dân đều là mang tâm thái hiếu kỳ, tụm năm tụm bảy nhao nháo bu lại chỉ trỏ bàn tán, lắc đầu sợ hãi than ôi.
Cách đó không bao xa, một lão ni cô đang dẫn đầu đoàn người nữ tử cước bộ chậm rãi tiến đến, đám người này ai nấy trong tay đều có trường kiếm, hơn nữa trang phục cũng có điểm tương tự giống nhau, nhìn sơ qua liền có thể đoán biết bọn họ là một nhóm môn phái nào đó trên đi lại giang hồ.
Trông thấy phía trước tụ tập đông đúc, người nữ tử theo ngay phía sau lão ni cô nghiêm giọng bẩm báo: “ Sư phụ, đệ tử nghe phía trước dường như là có án mạng xảy ra ”
Lão ni cô tựa hồ sớm đã phát hiện, cho nên nghe xong cũng không mấy bất ngờ, nhạt giọng ra lệnh: “ Chúng ta đến đó xem sao! ”
Nói xong đoàn người liền nhanh chân tiến đến chỗ đông người đang tụ tập, trong đám người thường dân đông đúc kia có người phát hiện đoàn người lão ni cô đang đi đến, nhận biết được bọn họ là người của thế lực nào đó trên giang hồ, liền nhanh nhẹn khép nép sang một bên, những người khác cũng nhanh chóng nhận ra, đồng thời rất biết điều giang ra hai bên nhường đường cho đoàn người lão ni cô đi qua.
Đến nơi, trông thấy hai cái thi thể nam nhân trung niên nằm bất động, lão ni cô bỗng nhiên nghiêm mặt thần sắc trở nên âm trầm băng lãnh, liền tự mình ngồi xuống kiểm tra một hồi, chỉ thấy bà ta dùng hai ngón tay khẽ đặt lên mi tâm của thi thể trung niên, tức khắc một cây kim châm từ đạo vết thương nhô ra bên ngoài, lão ni cô chậm rãi nắm lấy kim châm cầm trên tay, gương mặt tựa hồ nổi lên gân xanh càng thêm âm lãnh đáng sợ.
“ Các ngươi, có ai biết được chuyện gì xảy ra? ” – Lão ni cô lạnh giọng lớn tiếng.
Đám người thường dân tựa như cảm nhận được sát khí nồng nặc toát ra từ trên người lão ni cô, ai nấy đều bàng hoàng lo sợ, tím tái cả mặt mày.
Không khí bỗng nhiên trở nên im bặt không ai dám hé nửa lời kêu ca, thậm chí là không dám hít thở mạnh, chỉ sợ lão ni cô nghe được đúng lúc tâm trạng đang rất không tốt, liền xem bọn hắn là cái thớt đem ra chặt chém thành ngàn mảnh để trút giận.
Nhưng không khí im lặng ngược lại càng khiến lão ni cô trở nên tức giận bất mãn, lúc này lại gằn giọng ra lệnh: “ Các ngươi, không nghe ta nói gì sao? ”
“ Có... ta, ta biết... chuyện gì xảy ra! ”
Giọng nói nam nhân phát ra từ trong đám đông, nhìn lại đó là một tên hán tử mặt mày xấu xí, da dẻ đen ngâm, nhưng là tâm tình sợ hãi kinh hoảng khiến da mặt có hắn có chút trắng bệch.
Lão ni cô ánh mắt khóa chặt thân ảnh của tên hán tử kia, trầm giọng ra lệnh: “ Mau nói! ”
Không dám để lão ni cô phật lòng, tên hán tử da ngâm này liền kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, kể từ lúc hai tên đồng bạn của hắn nổi lên hắc tâm muốn “ ăn thịt thiên nga ”, cho đến khi trở thành hai cái xác chết nằm lăn lóc bên lề đường, mỗi câu mỗi chữ đều thành thành thật thật không một chút dám giấu diếm.
“ Ngươi biết nữ tử kia đi hướng nào chứ? ” – Lão ni cô trầm giọng truy vấn.
Hán tử da ngâm không dám trái lời, liền chỉ đường cho lão ni cô: “ Là hướng đó, chỉ mới đi cách đây không bao lâu ”
Lão ni cô không còn để ý đến hán tử da ngâm nữa, quay sang đám nữ đệ tử phía sau ra lệnh: “ Truy theo ”
“ Vâng! ” – Đoàn nữ tử đồng thanh đáp lời.
Nói xong lão ni cô liền dẫn đầu thi triển khinh công tựa như mọc cánh bay vút qua đầu đám người thường dân, đoàn người nữ đệ tử cũng không chần chừ nhanh chóng đã bắt kịp theo sau.
Chỉ trong giây lát đoàn người lão ni cô đã phóng đi thật xa khuất mất tầm nhìn, để lại đám người thường dân mặt mày ngớ ngẫn trông theo, trong lòng lúc này tình cờ đều có chung một suy nghĩ: “ Các ngươi rốt cuộc là người, hay là chim đây!? ”
Gần đó bên trong tửu lâu tầng hai, ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, một người hán tử trung niên bạch bào ánh mắt lấp lóe trông theo lão ni cô, sau đó đặt một thỏi bạc trên chiếc bàn, đồng thời đứng dậy không quên nắm lấy trường kiếm, phóng mình qua cửa sổ đuổi theo đoàn người lão ni cô.
-------*-*-------
Năm ngày sau.
Bên trong một khu rừng rậm rạp thuộc Tường Châu, năm người Ngô Chính lúc bấy giờ ai nấy đều tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào, không còn cảm giác hư nhược vô lực như cách đây mấy ngày.
Sở dĩ có thể nhanh được như vậy, hầu hết công sức đều quy cho Liệu Thương Đan của Ngô Chính, trước đó đã hối đoái từ trong hệ thống thương thành tính năng, đồng thời cấp cho bọn họ phục dụng ngay khi thời điểm bị trọng thương hoặc là tiêu hao đến cạn kiệt công lực.
Nhờ vậy chỉ mất chưa đến bảy ngày năm người đều đã đạt được trạng thái đỉnh phong, hơn nữa tác dụng của Liệu Thương Đan còn giúp tinh thần thư thái, khí huyết sung mãn, cùng với cảm giác cơ thể một lần nữa lại sở hữu lực lượng cường đại như trước kia, khiến năm người ai nấy tâm tình đều rất phấn khởi.
“ Ngô thiếu hiệp, đan dược của ngươi quả thực là thần đan diệu dược, không ngờ dược hiệu lại tốt đến như vậy a! ”
Đã mấy ngày rồi nhưng mỗi khi nhắc đến, Dương Tiêu trong lòng đều cảm khái không nguôi, liên mồm khen ngợi không ngớt.
Ngược lại Ngô Chính nhún vai có chút cười gượng, trong lòng thập phần đau như cắt không ngừng chửi bới: “ Cảm khái thì được cái chó má gì, báo hại của lão tử tận 4 0 0 điểm sát lục, sau này nhất định phải hảo hảo đòi lại các ngươi cả vốn lẫn lãi! ”
“ Ha ha, Dương Tả Sứ đã mấy ngày liền nói câu này a! ” – Ân Lê Đình tâm trạng đang rất tốt, hài hước cười to trêu chọc.
Dương Tiêu không để ý lời trêu đùa, khoát tay khách khí cười đáp: “ Ân Lục Hiệp không thể nói như thế, lời này là từ chân tâm thốt ra, không thể ngăn lại được! ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.