Vô Hạn Thự Quang

Chương 8: Đi theo




Lúc này, tâm muốn giết người Sở Hạo cũng có!
Hắn thậm chí hoài nghi liệu có phải chủ thần cố ý an bài như thế để đám mình không tránh né được việc gặp Edward hay không. Mà hiện tại muốn chạy trốn cũng đã muộn, nơi này là giữa đường, chung quanh không còn lối đi nào khác, chỉ có thể theo đường cái tiến lên hoặc lùi về sau. Nhưng nhân lực làm sao sánh bằng xe cộ, chạy thế quái nào được đây? Cho nên, hoặc là giải quyết hết cảnh sát, sau đó gặp mặt Edward và đi theo hắn, hoặc là bị cảnh sát bắt rồi…
Mẹ kiếp!
Trong lòng Sở Hạo càng thêm phẫn nộ, nhưng vẫn cố bắt buộc mình phải tỉnh táo suy nghĩ đối sách, đã đến lúc khẩn yếu quan đầu rồi… Trước tiên cần xác định khoảng cách giữa nơi này và Edward, hy vọng đối phương còn chưa phát hiện ra đám người mình. Bây giờ mà chạy trốn thì không tính là ‘tìm ra nhân vật nam chính’ chứ, dù sao chỗ này chẳng ai nhìn tới được.
Thế nhưng đúng lúc này, tên mập đột nhiên hét lớn: “Này, cảnh sát ư? Mau tới giúp tôi với, tôi cần giúp đỡ!”
Bảy người còn lại liền sợ ngây người, mà tên mập rõ ràng không thèm quan tâm, cứ thế rống lên liên tục, vừa hét vừa chạy về phía xe cảnh sát.
“Chết tiệt!”
Sở Hạo vội móc ra khẩu 54 từ trong ngực, nhưng thoáng dừng một chút lại thu về. Hắn vọt tới sau lưng tên mập, đồng thời táng cho đối phương một chưởng vào gáy, tiếng vang trầm đục theo đó truyền ra. Tên mập ngay lập tức ngã gục xuống hôn mê bất tỉnh. Mà Sở Hạo thì quay người nói với Ares và J: “Hết cách rồi, không tránh nổi nữa, giải quyết tất cả cảnh sát ở chỗ này đi rồi sau đó… đi gặp nhân vật nam chính.”
Nói đến đây, trong lòng Sở Hạo cảm thấy đắng chát. Hắn tự trách mình quá mức khinh suất, đã sớm biết người bình thường sẽ phản ứng thế nào mà còn chủ quan, hiện tại quả nhiên liên lụy tới đoàn đội. Vốn có thể tránh né cái nhiệm vụ bất khả thi kia, không ngờ bây giờ vẫn phải đối mặt…
Vừa nói, hắn, J và Ares liền rút súng lục ra chuẩn bị, có điều trước đó bọn họ vẫn giấu chúng sau lưng. Một lát sau, quả nhiên chiếc xe cảnh sát phóng nhanh tới bên này. Thế nhưng không đợi nó dừng lại, ở khoảng cách hơn trăm mét, Sở Hạo đã giơ súng lên bắn liền mấy phát. Trong đó có một viên trực tiếp găm vào lốp xe khi nó còn chưa kịp giảm tốc. Chiếc lốp lập tức bạo liệt hất nghiêng xe sang hai bánh bên kia, duy trì như vậy tầm hơn 10m nó mới lật nhào, tiếp đó trượt thêm một đoạn nữa thì dừng lại hẳn.
J và Ares tất nhiên hiểu rõ năng lực của Sở hạo, thế nhưng bốn người còn lại thì khác. Ngoại trừ Trương Hằng một bộ chăm chú tỏ vẻ bất ngờ ra thì gã thanh niên tóc vàng và hai thiếu nữ đều sợ ngây người, miệng mở to không nói được tiếng nào.
Sở Hạo thần sắc lạnh nhạt nói: “J ở lại canh bọn họ, đừng để bọn họ gây rối, còn nữa, cẩn thận Trương Hằng, gã sát thủ khôi hài.”
“Không được gọi ta như thế!” Trương Hằng lập tức thẹn quá hóa giận, nhưng ngoại trừ mấy lời đó ra thì không có bất cứ cử động nguy hiểm gì.
J nghe vậy liền cầm khẩu 54 cẩn thận đứng tại chỗ, còn Sở Hạo và Ares nghiêng người chạy nhanh tới vị trí chiếc xe bị lật. Không đợi cảnh sát bên trong chui ra, Sở Hạo trực tiếp nã hai phát vào khóa cửa, sau đó kéo giật nó ra rồi bồi thêm mấy viên vào bên trong. Trước sau chỉ mất mấy giây, động tác của hắn cực kỳ quả quyết không chút chần chờ. Đến khi Ares phục hồi tinh thần thì mọi chuyện đã xong, song thần sắc Sở Hạo lại lộ vẻ nghiêm túc.
“Không có điểm thưởng… Giết vampire bình thường không được điểm thưởng à?”
Sở Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, mấy phát đạn vừa rồi đã trực tiếp làm tiêu tan một số kế hoạch trong lòng hắn. Giết vampire vậy mà không thu được bất cứ điểm thưởng nào… nhưng như thế cũng đúng thôi. Thế giới vampire này cũng giống như thế giới nhân loại, số lượng vampire lên tới vài tỷ, giết mấy con mà cũng có điểm thưởng thì thật nực cười…
Đã như vậy, cả bọn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của chủ thần. Nếu không bị trừ 3000 điểm trong khi còn chưa biết làm sao để bù thì rất bị động…
Sở Hạo khẽ thở dài thu hồi mấy suy nghĩ của mình lại, đồng thời hướng đám người J vẫy vẫy tay. J và bốn người kia liền chạy nhanh tới.Ngoài trừ Trương Hằng ra, gã thanh niên tóc vàng và hai cô gái sắc mặt đều trắng xanh, không dám nhìn thẳng vào Sở Hạo.
Sở Hạo cũng không thèm để ý bọn họ. Hắn thu súng về, còn mắt thì dõi theo chiếc ô tô ở nơi xa đang dần tiếp cận. Đây chính là chiếc xe của nam nhân vật chính, mặc dù vừa trải qua tại nạn nhưng hiện tại thoạt nhìn còn khá tốt, không bị thiệt hại gì mấy. Lúc này đoán chừng Edward và ba người Lionel đều ở trên xe. {*}
“Xốc lại tinh thần nào…”
Sở Hạo rất bất đắc dĩ nhìn Ares và J: “Chúng ta phải tiếp nhận nhiệm vụ, một là không tránh được, hai là giết vampire không thu được điểm… Bộ phim kinh dị này còn phức tạp hơn tưởng tượng của ta. Mọi người cần chuẩn bị tâm lý cho tốt, chúng ta sẽ phải vượt qua một số tình huống nguy hiểm.”
Ares không nói gì, chỉ tiến lên vỗ vỗ vai Sở Hạo, còn J thì cười hắc hắc: “Vốn đã tràn ngập nguy hiểm rồi, nơi đây là thế giới giới luân hồi chứ không phải khu nghỉ mát. Thế giới này đối với cùng ta lúc nào mà chả nguy hiểm, có tăng thêm một chút cũng vậy thôi. Ta rất tin tưởng vào trí tuệ của ngươi.”
Sở Hạo gật đầu, ánh mắt thoáng nhẹ nhõm đi một chút. Hắn cũng không để ý tới bốn gã tân nhân mà đứng chờ chiếc xe kia tới gần. Một lát sau, quả nhiên chiếc xe đỗ lại bên đường, từ bên trong chui ra ba người cầm theo cung nỏ và một nam tử đầu đội mũ phớt đen. Gã nam tử đó đang rất khiếp sợ nhìn chiếc xe cảnh sát.
“Đừng bắn!”
Sở Hạo giơ tay lên tỏ ý cho đối phương biết, đồng thời chậm rãi đi tới gần.
Ba người kia liền vô cùng kích động, tay giơ cung nỏ lên: “Không được tới gần!”
Đúng lúc này, cô gái trong ba người đột nhiên hỏi: “Ngươi, các người là nhân loại?”
Sở Hạo lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên, chuyện thế này chỉ cần nhìn là biết.”
Trong mọi người ở đây, chỉ mình gã nam tử đội mũ phớt là có mắt màu vàng, đó là điểm đặc trưng mà chỉ mình vampire mới có. Chính vì thế nên rất dễ phân biệt giữa nhân loại và vampire.
Ba người kia liền nhẹ thở ra hạ cung nỏ xuống. Cô gái cầm đầu lên tiếng: “Các bạn đi cùng chúng tôi đi, nơi này không an toàn. Tôi sẽ đưa mọi người tới chỗ trú ẩn.”
Trong lòng Sở Hạo thầm thở dài nhưng nụ cười trên môi vẫn không chút dao động. Hắn dùng ngữ khí lịch sự song rất kiên quyết nói: “Rất xin lỗi, tôi không tín nhiệm các vị, cho nên chúng tôi sẽ không đi cùng các bị.”
Ba người nhất thời kinh ngạc, không chỉ bọn họ, ngay cả những người đứng sau Sở hạo cũng thế. J đang định nói gì đó nhưng Ares bỗng kéo hắn lại, khẽ lắc đầu ý bảo hết thảy cứ giao cho Sở Hạo.
Ba người kia lập tức khẩn trương, một gã đại hán trong đó nói: “Người anh em, chúng ta đều là nhân loại, vì sao ngươi lại không tin tưởng bọn ta?”
Sở Hạo vẫn lắc đầu như cũ: “Bởi vì lúc trước tôi nghe một số người lưu lãng nói, tựa hồ có một đám nhân loại đang dùng danh nghĩa đồng loại để tụ tập những người sống sót, sau đó đem nơi họ trú ẩn bán cho vampire nhằm đổi lấy tự do của chính mình. Vì vậy trước mắt, tôi không thể tín nhiệm các vi, rất xin lỗi, tôi có chủ trương của mình.”
Ba người nhất thời chần chờ, cô gái cầm đầu định nói thêm gì đó, nhưng gã đại hán lập tức lên tiếng: “Đi thôi, tùy bọn họ đi! Thời gian không còn nhiều, nếu còn không đi thì ngay cả chúng ta cũng phải lưu lại đây mất.”
Cô gái cầm đầu chần chờ một chút rồi khẽ gật đầu, đồng thời hướng Sở Hạo nói: “Các ngươi bảo trọng, đừng nên ra ngoài vào buổi tối, ban ngày cũng đừng tới chỗ tối tăm, cẩn thận vampire và những kẻ thoái hóa… nếu như… bảo trọng.” Nói xong, cô gái và hai người đi cùng chạy theo một hướng khác, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Trên đường chỉ còn lại đám người Sở Hạo và nhân vật chính Edward. Giờ phút này Edward cũng có chút chần chờ, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Khu vực này đã xảy ra tai nạn ô tô, hơn nữa cảnh sát cũng bị các ngươi… Cố chạy đi, nếu bị bắt thì sẽ gặp phải đau đớn còn hơn cả chết đấy, mau chạy.”
Sở Hạo nhìn Edward nói: “Anh có thể giúp chúng tôi không?”
Edward chấn động vội vàng nói: “Ta là vampire mà, các ngươi không tin nhân loại mà lại đi tin vampire sao! Đây là logic kiểu gì vậy!”
Sở Hạo bỗng chỉ lỗ tai mình: “Lỗ tai của anh biến thành nhọn rồi… Theo tôi được biết thì vampire chỉ cần không được uống máu người trong thời gian dài thì lỗ tai sẽ trở nên nhọn, hơn nữa cơ thể dần dần thoái hóa. Lỗ tai anh đã bắt đầu nhọn đi chứng tỏ anh đã rất lâu rồi không dùng máu người. Xe của anh lại thuộc loại sang trọng, nghĩa là anh chẳng phải vì chuyện thiếu tiền mà không mua được máu. Cho nên anh đáng tin hơn bọn họ… Có thể giúp chúng tôi không? Chúng tôi không muốn biến thành con bò cung cấp máu đâu.”
Trên mặt Edward xuất hiện vẻ giãy dụa, mãi lâu sau mới thở dài: “Tôi có thể tạm thời thu lưu các vị, nhưng rất nguy hiểm… Tôi dù sao cũng là vampire mà, được rồi, nếu như các vị đã kiên trì thì hãy đi theo tôi. Gần nhà tôi có mấy căn hộ bỏ trống, tôi nghĩ các vị có thể tạm thời tìm một nơi mà ở lại. Nhưng nhất định đừng để vampire khác phát hiện ra, bằng không các vị sẽ bị…”
(Đã thành…)
Sở Hạo khẽ cười, mang theo mấy người sau lưng đi theo Edward tới bên chiếc xe bị tai nạn…
-------------------------------
{*}: Theo phim thì sau cảnh tai nạn và công an đến hỏi, Edward cùng bốn người Lionel đã tách ra ngay rồi. Nhưng cũng có thể do tiếng súng nên cả bọn mới cùng đi tới. Nhưng mà nhóm nhân vật nữ có tất cả 4 người chứ không phải 3 @_@!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.