Vô Hạn Thự Quang

Chương 6: Memes loại nguyền rủa




Memes loại nguyền rủa là thứ tổ chức kẻ phản nghịch thường gặp nhất, cũng là nguy hiểm đau đầu nhất. Từ đơn giản như ‘ám khiến người ta gặp chuyện xui xẻo’ cho đến cực kỳ nguy hiểm ‘quỷ quái bệnh dịch sinh hóa’, tất cả đều được phân vào nhóm này.
Sở hạo còn nhớ vụ bùng phát ở Ai Cập, cũng trong lần đó hắn đã mất đi thân nhân, còn dân chúng tử vong tới hơn bốn triệu bảy trăm ngàn, hầu như ảnh hưởng đến cả bốn châu Phi Á Mĩ Âu, tổng cộng trên 70 quốc gia. Nếu không phải nó đột ngột biến mất thì chỉ sợ là tất cả nhân loại đều đã biến thành quỷ quái rồi.
Không có bất kỳ biện pháp nào đối phó được với Memes loại nguyền rủa, dù là giết chết người hoặc sinh vật bị nhiễm cũng chẳng ngăn được. Có khi lại vì thế mà dẫn đến nạn nhân biến dị, càng thêm hung ác đập phá khắp nơi, kết quả cuối cùng là số lượng người bị nhiễm tăng lên.
Sở Hạo và Lý Cương Lôi liếc mắt nhìn nhau. Thanh âm rên rỉ truyền qua bộ đàm vừa rồi bọn họ đều nghe rất rõ. Nếu như không phải trong căn cứ có tên nào ngu ngốc thích đùa muốn bị điều đi làm nhân viên cấp D, vậy thì loại thanh âm đó chỉ có thể là memes chú oán. Nó khủng bố vì không thể dùng các quy tắc vật lý để lý giải, hơn nữa người chết sẽ hóa thành u linh, giống hệt như mấy bộ phim kinh dị. Cuối cùng cả khu vực đều sẽ biến thành vùng bị nguyên rủa, phàm là người tiến vào đều sẽ bị lây nhiễm. Hơn nữa nó sẽ đi theo người đó ròi lây bệnh ra xung quanh, cứ tiếp tục như vậy thì trận hạo kiếp ở Ai Cập kia sẽ được tái diễn.
“Là lỗi của tôi… nơi tôi trở về chính là căn cứ lúc trước tôi biến mất. Khi đó thấy không ai ở lại thì chỉ nghĩ rằng nó bị bỏ hoang vì mọi người tưởng chỗ ấy đã bại lộ chứ không ngờ là do memes loại nguyền rủa, bởi vậy tôi mới tới đây… rồi cũng mang theo nó luôn…” Sắc mặt Sở Hạo xanh mét.
Lý Cương Lôi lắc đầu không nói thêm gì nữa, trầm mặc nửa ngày hắn mới mở miệng: “Cậu có thể ở lại thế giới này bao lâu? Mà chỗ cậu đến có e ngại memes loại nguyền rủa không?”
Sở Hạo bỗng nhiên giật mình: “Tôi còn có thể ở lại thế giới thực 10 ngày rồi phải quay lại cái căn cứ bỏ hoang, đương nhiên, chỉ lần này là như thế, lần sau trở về chắc sẽ đổi sang chỗ khác. Cho nên căn cứ ấy cũng không quan trọng lắm, về phần memes nguyền rủa…”
Nói đến đây, Sở Hạo không khỏi nghĩ đến các loại thuộc tính cường hóa trong chủ thần không gian. Ở đó cho phép đổi rất nhiều thứ liên quan đến bắt quỷ trừ tà, còn có chữa trị toàn thân, dù là vết thương vật lý hay vết thương ẩn không thể nhận ra đều khôi phục hết. Vậy thì loại nguyền rủa này một khi theo hắn về chủ thần không gian chắc cũng tắc tịt luôn mới đúng, như vậy…
Lý Cương Lôi nói thêm: “Như vậy chúng ta sẽ phải hủy bỏ chương trình xét duyệt theo tiêu chuẩn cao nhất, đồng thời tôi sẽ phái người hộ tống cậu tới chỗ căn cứ kia, thẳng tới khi cậu rời đi mới thôi.
“Vậy mọi người thì sao?”
Sở hạo liền phản bác: “Loại memes nguyền rủa này hiện tại không có cách nào phòng ngự hoặc ngăn cản. Nó trước tiên sẽ tấn công người đang có cảm giác sợ hãi lớn nhất, bao giờ nạn nhân tử vong mới chịu rời đi. Căn cứ vào mức độ hoảng sợ của mọi người từ cao xuống thấp mà liên tục lây nhiễm. Một khi số người tử vong trong khu vực ấy đạt tới giới hạn nhất định thì cả vùng sẽ hóa thành đất chết, phàm là người tiến vào đều sẽ bị lây. Cơ hội chạy thoát chỉ có một, đó là nhân lúc vùng đất chết kia chưa hình thành phải lập tức rời đi, memes nguyền rủa sẽ có một đoạn thời gian trì trệ ngắn, hoặc nói chính xác hơn là nó muốn phân tán ra ngoài. Đây chính là thời điểm có khả năng thoát ly khu vực bị trú oán lớn nhất. Còn trước đó thì không ai được phép rời đi, bằng không trú oán sẽ khuếch đại sự nguy hiểm, những nhân viên ở lại sẽ chắc chắn toàn diệt. Anh muốn tôi làm kẻ chạy trốn, còn các anh ở lại chờ chết sao?”
Lý Cương Lôi tránh khỏi ánh mắt chất vấn của Sở Hạo, hắn lạnh lùng trả lời: “Gặp chuyện gấp thì phải tòng quyền. Hiện tại giá trị của cậu lớn hơn bất cứ người nào trong căn cứ. Chỉ cần cậu còn sống thì hết thảy hi sinh đều đáng giá, bọn tôi có bỏ mạng mình vào thì có sao đâu. Cậu dù gì cũng nắm quyền đã lâu, vậy mà còn ngây thơ thế à?”
“Anh nói sai rồi.” Sở Hạo không thèm để ý đến Lý Cương Lôi đang ngụy biện, nói thẳng: “Trận nguyền rủa này là do tôi mang đến căn cứ, nói cách khác là trên người tôi đã ẩn núp sẵn mầm trú oán rồi. Mặc dù không phải người bị nó nhắm đến đầu tiên, nhưng cũng đã nằm trong sổ đen. Tôi có ích kỷ chạy trốn khỏi đây thì cũng tuyệt đối không thoát được nó đuổi giết ăn mòn. Mọi người hi sinh như vậy không giải quyết được việc gì. Tôi nghĩ anh rất rõ điều này mà?”
Lý Cương Lôi hung dữ trừng Sở Hạo: “Đúng vậy, tôi hiểu rõ, vậy cậu kỳ vọng tôi sẽ nói gì đây? Cậu nhất định phải chết, mấy chục nhân viên trong cái trụ sở này cũng chết chắc rồi. Tôi bất lực với tình cảnh hiện tại, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu và mấy chục người kia chết đi. Cậu kỳ vọng nghe được mấy lời vô năng đó sao?”
Sở Hạo lắc đầu: “Không, tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, nơi tôi đến có thể cấm tiệt hết thảy nguyền rủa. Chỉ cần tôi còn sống tới được đó, hết thảy nguyền rủa đều sẽ tan tác thành mây khói. Hơn nữa còn là chặt đứt từ ngọn nguồn. Đây có lẽ là cơ hộ để chúng ta giành lấy chiến thắng trước thứ nguyền rủa khốn kiếp này.”
Lý Cương Lôi ngẩn người, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Sở Hạo mà không khỏi đi tới đi lui trong phòng, hơn nửa ngày sau hắn mới đột nhiên lắc đầu: “Không được, quá nguy hiểm, không thể để cậu mạo hiểm vậy được. Cậu nghe lời tôi, lập tức rời khỏi căn cứ, sau đó…”
“Đã muộn rồi…”
Ngay khi Lý Cương Lôi và Sở Hạo nói chuyện, ánh đèn trong gian phòng đột nhiên chớp sáng lập lòe…. tựa hồ điện áp không đủ, hoặc là bóng đèn sắp bị cháy dẫn đến ánh sáng không ổn định. Nhưng trên thực tế, cả hai đều hiểu rõ chuyện như vậy sao có thể xảy ra trong căn cứ của tổ chức kẻ phản nghịch được.
Ngay sau đó, cả gian phòng biến thành tối đen, thế nhưng chỉ trong chốc lát, hệ thống chiếu sáng khẩn cấp khởi động, tuy nhiên căn phòng này trở nên âm trầm hơn, ít nhất thoạt nhìn là như vậy. Sở Hạo cười lớn: “Thấy không, tôi đã nói là tôi bị theo dõi rồi mà, người thứ nhất mà thứ nguyền rủa này muốn giết là tôi mới đúng… Lý Cương Lôi?”
Sở Hạo lúc này đang cùng Lý Cương Lôi đứng dựa lưng vào nhau, song khi hắn nói lại không thấy phía sau hồi âm, chỉ có cảm giác âm lãnh chợt lướt qua cổ. Hắn chỉ kịp miễn cưỡng xoay người, lọt vào tầm mắt…
Lý Cương Lôi hô: “Cẩn thận, nguyền rủa tới gần, không nên lộ ra tâm lý sợ hãi. Nhớ những gì các nhân viên nghiên cứu nói về việc tăng khả năng khắc chế nhân tố nguyền rủa không, chính là phải tin tưởng và không được sợ hãi… Sở, Sở Hạo!”
Lý Cương Lôi còn chưa nói xong, thoáng chốc hắn thấy mình bỗng đứng tại phòng ăn của căn cứ. Nơi đây hiện có cả trăm người đang nghỉ ngơi ăn cơm, nhưng hiện tại bọn họ đều trố mắt kinh ngạc nhìn Lý Cương Lôi đứng giữa phòng lẩm bẩm lầm bầm. Song bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Lý Cương Lôi đột nhiên gầm lên: “Phong tỏa xuất nhập của căn cứ! Chỉ cho phép vào, không cho phép ra! Toàn bộ căn cứ tiến vào trạng thái ứng đối memes loại nguyền rủa! Lập tức thống kế số lượng nhân viên có trong căn cứ. Tất cả mọi người tập trung tại đại sảnh, ngoại trừ đội hành động đặc biệt, không cho phép bất luận kẻ nào rời khỏi … Tiểu đội tinh nhuệ chờ lệnh, đi theo tôi! Ngay lập tức!”
Lý Cương Lôi quả thực đang gấp đến phát hỏa. Hắn chạy nhanh về phía phòng Sở Hạo, sau lưng liên tục có nhân viên vũ trang gia nhập, đến khi đứng trước cửa khu phòng nghỉ hắn lại chần chờ không dám bước vào, thậm chí dũng khí mở cửa cũng không có, hắn sợ…
Bỗng, cánh cửa căn phòng từ từ mở ra, các nhân viên chiến đấu đứng sau Lý Cương Lôi lập tức giơ súng nhắm thẳng. Vài giây sau, Sở Hạo mỉm cười chậm bước xuất hiện, mà lời nói của hắn cũng vô cùng thoải mái.
“Tôi nói không sai chứ, tôi đã bị nhắm tới rồi…”
“Trước khi tôi chết, mọi người xem như tạm thời an toàn. Có điều không nên tụ tập, càng không nên sợ hãi. Trước khi tôi chết, không được tăng cường mức độ chống đỡ memes loại nguyền rủa ở căn cứ này …”
“Cầu nguyện đi, cầu nguyện tôi còn sống cho tới lúc rời đi…”
Cùng lúc đó, một thanh niên đeo kính đen, bộ dạng lãnh khốc theo dây tuột khỏi trực thăng. Hắn nhìn vùng núi chung quanh một lát rồi lấy dụng cụ giống như chiếc điện thoại cầm tay ra xem, trong miệng thầm hô: “Không di động trong phạm vi lớn… Đừng có gặp chuyện gì xui xẻo nha, sở Hạo. Ta đã nhận ủy thác từ chỗ Ares, 3000 điểm thưởng và một chi tiết cấp C. Đơn hàng rất lớn, không nên để hắn tức giận khi thấy ngươi chết…”
“Trước khi ta đến, đừng có chết đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.