Vô Hạn Thự Quang

Chương 6: Điên rồi?




Sở Hào quay về chủ thần không gian, xuất hiện cùng với hắn còn có Trương Hằng, Ares và Tom. Tình cảnh nơi đây giống hệt với lúc bọn họ vừa đi, cứ như không gian chỗ này dừng lại suốt thời gian mấy người họ vắng mặt vậy.
Không, không đúng…
Trước mặt bốn người đứng thẳng một cô bé chừng tám chín tuổi, lưng vác hộp kiếm còn to hơn người nàng. Trong khi cả đám chưa hết choáng váng, cô bé đường hoàng đánh giá mọi thứ xung quanh với ánh mắt tò mò. Trừ Sở Hạo, ba người còn lại đều giật mình khi thấy cảnh này, thậm chí trong đầu còn xuất hiện ý tưởng có phải memes đã kéo vào đây rồi hay không.
“Không phải kinh ngạc.” Sở Hạo tức thì lên tiếng: “Đây là đội viên mới của chúng ta, Niệm Tịch Không, tôi đã nhắc với mọi người rồi đấy. Cô ấy trước đây cứu tôi một mạng, lần này trở về, tôi thực hiện lời hứa đưa nàng vào chủ thần không gian.”
Trương Hằng nghe vậy liền cười ha ha không nói gì, còn Ares và Tom thì chỉ thấy tò mò.
Niệm Tịch Không sau khi quan sát hết thảy xung quanh, lực chú ý cuối cùng mới quay về viên quang cầu nằm giữa quảng trường, nét mặt tức thì lộ vẻ mê hoặc: “Sở Hạo, theo trí nhớ của ta thì nơi này có thể chữa trị được hết tất cả tổn thương do pháp thuật. Hiện tại ta muốn khôi phục thân thể của mình thì phải làm thế nào?”
Sở Hạo lắc lắc đầu: “Chỉ cần hướng về viên cầu rồi ra lệnh trong đầu rằng cô muốn chữa trị toàn thân… Khoan đã, hiện tại cô không có điểm thưởng, vậy thì chưa thể sử dụng được chức năng này.”
Quả nhiên Niệm Tịch Không nhắm mắt tập trung một lúc lâu mà chẳng có gì đặc biệt xảy ra: “Vậy phải làm sao ta mới có điểm thưởng đây? Thân thể đối với ta rất quan trọng, nếu thân thể cứ mãi như vầy thì thực lực không thể tiến bộ được, hơn nữa hiện tại ta chỉ phát huy được một phần mười mà thôi...” Cũng không biết có phải do vóc người nàng nhỏ nhắn hay không mà khi nói những lời này liền khiến người xung quanh cảm thấy thương xót.
Trương Hắng đứng một bên không nhịn được xen vào: “Có thể dùng tạm điểm của ta…”
Sở Hạo lập tức giơ tay ngăn cản: “Không cần, điểm của cậu không còn nhiều, tốt nhất là giữ lại để cường hóa cho bản thân đi. Niệm Tịch Không, lúc trước tôi nói ân cứu mạng của cô kỳ thật tôi chưa trả hết, cho nên tôi sẽ đưa cô 5k điểm cùng một chi tiết B coi như nhân quả giữa chúng ta chấm dứt. Tương lai nếu còn gì vướng mắc vậy thì đến lúc đó tính sau. Cô thấy thế nào?”
Niệm Tịch Không trầm tư hồi lâu, rốt cuộc nghiêm túc gật đầu: “Như ngươi nói, OK.”
(OK?... Nàng thật đúng là ‘cổ nhân’”
Sở Hạo tuy rằng nghĩ thế nhưng vẫn tiến lên nói với chủ thần cho Niệm Tịch Không chữa trị toàn thân. Lập tức, một đạo hào quang bắn thẳng xuống người Niệm Tịch Không. Thân thể nàng dần hóa thành ánh sáng nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đang lớn dần lên. Một thiếu nữ trưởng thành dần thay thế cho một cô bé 8 9 tuổi.
Trương Hằng cười cười hớn hở: “Không biết khi nàng ta lớn thì trông như thế nào nhỉ? Mà đúng rồi, cổ hiện tại còn đang là Linh hồn thể, nếu chữa trị xong, thân thể khôi phục… vậy không phải sẽ thành ‘trần truồng’ hết sao? Mà bộ ngực không biết có lớn hay không nữa…”
Ngay lúc Trương Hằng tưởng mọi người sẽ quay sang cười với mình thì cả cột sáng bỗng hoàn toàn biến mất, đứng tại đó là một mỹ nhân vận cổ trang chậm rãi phiêu phù hạ xuống. Nhưng hình ảnh mờ ảo đó còn chưa rõ nét thì một đạo kiếm khí vô hình xẹt ngang qua má Trương Hằng khiến vài sợi tóc lả tả rớt xuống, nét cười trên môi lập tức cứng lại. Thiếu nữ thanh lệ lạnh lung nhìn về phía Trương Hằng: “Lần sau còn nói luyên thuyên vậy nữa thì thứ rơi xuống không phải là mấy cọng tóc cỏn con này thôi đâu.”
Thiếu nữ vận cung trang cổ màu xanh lá, trên lưng vẫn như cũ là hộp kiếm lớn, mái tóc dài bồng bềnh, tà áo phiêu động tựa tinh linh. Dung mạo nàng cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng, mặt trái xoan mang theo chút quyến rũ, nhưng thần sắc lạnh băng lại như cự người ngoài ngàn dặm, mâu thuẫn đối lập như thế song lại kết hợp hoàn hảo….
Sở Hạo ho khan kéo Trương Hằng, Ares, Tom trở về thực tại: “Niệm Tịch Không, Trương Hằng chẳng qua thuận miệng nói đùa một chút mà thôi, hắn không ác ý đâu.”
Niệm Tịch Không lạnh lùng liếc Sở Hạo, cuối cùng quay về phía chủ thần: “Ta biết, nên mới chỉ cắt thế thôi. Chứ nếu là hắn cố tình thì… Hừ”
Trương Hằng thấp giọng kêu ‘cô’ một tiếng rồi bỗng hằng hặc phá lên cười: “Thật vậy sao, là ta nói sai, nhưng mà này Niệm Tịch Không, chẳng lẽ mỗi kiếp dung mạo cô đều như vậy à? Thoạt nhìn rất ‘cổ’.”
Niệm Tịch Không lặng thinh hồi lâu mới lên tiếng: “Đây là thân thể kiếp thứ nhất của ta. Chức năng chữa chị toàn thân của chủ thần thật quá tuyệt, không ngờ tìm lại cho ta thân thể đầu tiên, thứ phù hợp với linh hồn nhất. Nhờ thế ta sẽ dễ dàng hơn khi đúc lại Nguyên thần, thoát phàm nhập tiên. Thần Kỳ! Đúng rồi Sở Hạo, ta còn bao nhiêu điểm với chi tiết phụ tuyến vậy?”
Sở Hạo thoáng tra xét một lát rồi nói: “Còn hơn ba ngàn ba cùng một chi tiết B… Đúc lại thân thể cho cô không ngờ tiêu mất gần 1k7, quá đắt.”
Niệm Tịch Không gật đầu, dù sao nàng cũng chưa biết giá cả chỗ chủ thần thế nào: “Vậy ta có thể đổi kỹ năng giống của ngươi không? Chính là cái loại tách rời ma pháp thành phù văn trụ cột ấy. Đổi được nó không?”
Sở Hạo tò mò hỏi: “Tất nhiên được, với 3k điểm và 1 chi tiết B thì muốn đổi nó cũng không vấn đề gì…. Nhưng chẳng phải cô là người của vị diện tiên hiệp phương đông, thuộc hệ thống tu chân, sao còn muốn học hệ thống ma pháp nữa? Dường như hai thứ này có chút xung đột thì phải…?”
Niệm Tịch Không tức thì nhìn thẳng vào Sở Hạo: “Không hề xung đột. Mà chẳng lẽ ngươi thực sự không biết sự đáng sợ của kỹ năng đó sao? Bất luận pháp thuật nào ngươi đều có thể đơn giản hóa nó khiến hiểu biết về cấu trúc cấu tạo được chuyên sâu. Ta đã đến nhiều vị diện, trong đó tất nhiên cũng có ma pháp. Xét từ góc độ nào đó thì ma pháp kỳ thật cũng thuộc về một loại tu chân, hoặc là nói tu chân cũng thuộc một nhánh nào đó của ma pháp. Chẳng qua cách xưng hô khác nhau mà thôi. Tất cả pháp thuật tu chân của vị diện Thục sơn hay là ma pháp của mấy vị diện kia ta đều biết cách dùng. Ví dụ như ‘mạng lưới ma pháp’ và ‘ngọc giản pháp thuật’. Một cái là chắt lọc phép thuật từ dòng sông ma pháp để sử dụng còn cái kia thì là do trưởng bối trong sư môn trực tiếp khắc trí nhớ vào đầu. Cách làm khác nhau nhưng công hiệu tương tự…”
“Muốn thật sự hiểu rõ ma pháp hoặc tu chân không những cần trí tuệ mà còn phải có nghị lực kiên định mới làm được, bởi nó dính với bản nguyên vũ trụ, kỹ thuật phù văn. Phải biết rằng tất cả pháp thuật tu chân và ma pháp đều do những phù văn đặc biệt tổ hợp… pháp khí, bảo khí, tiên khí hay đám đạo cụ ma pháp như thần khí… vv ra đời cũng là nhờ ngành khoa học phù văn này.”
“Có điều bản chất của khoa học phù văn đã mai một trong dòng sông thời gian. Bình thường tu chân và ma pháp đều muốn phát triển nguyên thần đến cực hạn để thành tiên nhân hoặc là nhen lên thần hỏa cô đọng thần cách thành tựu chân thần. Nhưng để làm được điều đó thì nhất định phải tinh thông khoa học phù văn, người bình thường sao biết được? Ở vị diện thục sơn chúng ta, ngoại trừ tổ sư gia Bạch Mi, cũng chỉ còn hai ba người là thông hiểu. À, còn cả người đến từ chủ thần không gian này nữa, đó cũng là người ta đang tìm. Đây là thiên phú triệu triệu người mới được một. Mà ta thì chỉ là một kiếm tu nho nhỏ. Ở Thục sơn còn có ma tu, tán tu… Ngươi cho rằng bọn ta chỉ vì truyền thừa khác nhau hoặc là trận doanh bất đồng mà chia ra như vậy sao? Không! Đó là bởi chúng ta căn bản không chiếm được chân nghĩa phù văn cho nên chỉ đành lùi lại mà đi đường vòng! Nhưng kỹ năng của ngươi lại có thể trực tiếp phân tích một cái pháp thuật được cấu tạo từ loại phù văn nào, kếu cấu của nó ra sao. Phải nói là thần kỹ! Vậy mà ngươi lại không biết quý trọng?”
Niệm Tịch Không càng nói càng giận, nhưng nét mặt vẫn thật ưu nhã động long người.
Sở Hạo bị nói tới choáng váng mặt mày: “Không thể nào? Kỹ năng đó trâu vậy sao? Chẳng nhẽ chủ thần đột nhiên phát thiện tâm đưa ra tinh phẩm với giá rẻ. Cô chờ chút, tôi sẽ lập tức giúp cô đổi kỹ năng này.” Vừa nói Sở Hạo đã nhắm nghiền mắt, yêu cầu chủ thần hoán đổi kỹ năng Arcane cho nàng ta.
Nhưng nửa ngày sau vẫn chẳng có cột sáng nào hạ xuống, mà Sở Hạo thì trợn tròn mắt: “Một, chỉ có một cái!”
Niệm Tịch Không thoáng nhíu đôi mi thanh tú: “Gì cơ? Chẳng lẽ ngươi hối hận?”
“Không phải.” Sở Hạo vội giải thích: “Chủ thần không còn kỹ năng Arcane cho đổi nữa rồi? Không tin cô tự điều tra danh sách mà xem. Tên gọi của kỹ năng này đã không còn nữa rồi?”
Cả đám tròn mắt nhìn nhau rồi vội kết nối với chủ thần để điều tra, quả nhiên kỹ năng ‘Arcane’ đã biến mất khỏi nơi đó. Mọi người ngạc nhiên nhìn Sở Hạo, thậm chí trên mặt Niệm Tịch Không còn thoáng chút hoài nghi.
Trong lòng Sở Hạo khẽ động, mặc dù vẫn không hiểu hết nhưng vẫn hướng về phía chủ thần hô lên: “Chủ thần, điều tra các loại kỹ năng chỉ mình ta đổi được. Còn nữa, những kỹ năng ta lấy rồi thì không bán ra ngoài.”
Đây là quyền hạn của đội trưởng…. Rất nhanh, một bản danh sách xuất hiện trong đầu Sở Hạo. Quả nhiên xuất hiện những thứ chỉ mình hắn đổi được, còn người khác thì bó tay hết cách. Hơn nữa chỉ cần hắn đổi một lần thì sẽ mất đi cơ hội mua lại nó lần hai. Thí dụ như…
“Hồng Hoang- Khai thiên tích địa. Giá quy định: 80k điểm, ba chi tiết S.”
“Nguyên Ám-Vũ trụ chung kết. Giá quy định: 80k điểm, ba chi tiết S.”
“Tứ tượng ngũ hành bát quái tam thức. Giá: 150k điểm, năm chi tiết S.”
“Bổ Thiên nhất chỉ…”
“Nhất bộ nhất thiên, là vì thông thiên…"
“Thái Thanh đại đạo…”
“Ngọc Thanh sát đạo…”
“Logic thiên đạo…”
“Hỗn độn- Đại đạo thủy chung…”
“***! Hai cái cuối không ngờ đòi 3 chi tiết S và một ‘quyền hạn’. Chủ thần, ngươi điên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.