Vô Hạn Thự Quang

Chương 5: Hiện thực (1)




Mười ngày trong Chủ Thần không gian quả thực rất ngắn, song đây cũng là thời điểm quan trọng nhất, khẩn trương nhất đối với mỗi tiểu đội Luân Hồi. Còn như nếu muốn nghỉ ngơi thì hoàn toàn có thể dùng điểm đổi lấy vài tháng trong một bộ phim nào đó. Về phần ‘mười ngày’ kia, các thành viên phải họp nhau lại thương nghị tìm ra hướng đi cho bộ phim kinh dị tiếp theo, cũng như liên tục rèn luyện bản thân, cường hóa thuộc tính.
Trong số ấy, tất nhiên có Bắc Băng châu đội. Bởi vì chỉ có mười ngày thì quá gấp nên mấy người Tom bàn với Sở Hạo xem có nên đổi lấy thời gian về thế giới thật hoặc vào bộ phim kinh dị nào đó để tu luyện hay không. Song chỉ nghĩ một hồi, Sở Hạo quả quyết cự tuyệt. Số điểm hiện tại của cả đám còn quá ít, mà bộ phim sắp tới thì cần trang bị rất nhiều thứ. Không chỉ cường hóa cho các thành viên, ngay Sở Hạo cũng cần đổi một cái không gian hình tròn đường kính chừng 50m. Đây chỉ là một mảnh vỡ hư không nhỏ, ngay cả hình thức ban đầu của bán vị diện cũng không bằng, lại chẳng thể đưa sinh mệnh thể vào trong, song được cái khá lớn nên sức chứa rất khả quan. Thứ này rất quan trọng cho bộ phim sắp tới.
The Hobbits, đây là bộ phim tiếp theo của bọn họ, hơn nữa còn diễn ra đoàn chiến giữa ba đội. Không giống như khi ở The Pulse - ba đội liên kết chống kẻ xâm nhập, hay Skyline – vừa mới gia nhập thế giới Luân Hồi nên còn rất ngây thơ. Bộ phim này xem như trận đoàn chiến chính thức đầu tiên của bọn họ. Mà sự tàn khốc trong đó, Sở Hạo đã sớm đoán được.
Ở thế giới Luân Hồi, nếu chỉ riêng lẻ một người thì rất dễ chết, thậm chí nhiều lúc còn gặp phải tao ngộ đáng sợ hơn là chết. Nhưng thay vào đó là một đoàn đội thì tình cảnh sẽ khá hơn nhiều. Trừ phi cái đoàn đội đó thuộc loại ‘chăn nuôi’, bằng không các thành viên sẽ cùng nhau đối mặt với nguy hiểm nên bình thường luôn duy trì được sự hòa khí...
Song khi gặp phải một đội khác...? Nếu không có cùng kẻ địch chung là người xâm nhập thì các đội sẽ chém giết lẫn nhau. Giết người của đối phương chẳng những không bị phạt còn được Chủ Thần thưởng điểm. Cho nên, hai từ ‘đoàn chiến’ đại diện cho mạnh được yếu thua, máu tanh và sát phạt. Giữa song phương, không có khái niệm chiến đấu công bằng, cầu xin cũng vô dụng, vừa tỏ ra yếu thế sẽ lập tức lọt vào vây giết. Cho nên, trong tình huống này chỉ có sống hay chết, giết hay bị giết!
Từ khi biết được tên bộ phim sắp tới, Sở Hạo vẫn luôn một mực suy nghĩ vị trí của Bắc Băng châu đội trong lần đoàn chiến này.
Đầu tiên là hoàn cảnh. Cốt truyện The Hobbits diễn ra mấy chục năm trước khi The Lord of the rings bắt đầu. Song nó vẫn là một thế giới không lồ và nhân loại thì không phải chủng tộc trí tuệ duy nhất, còn có người lùn, tinh linh, hobbit, người thú, bán thú nhân, cự ma cùng các sinh vật thần thoại châu Âu. Đặc biệt là con boss cuối... Cự long!
Không những thế, ở đây còn có ma pháp và... Thần. Tất nhiên ‘Thần’ này không phải Thượng Đế chí cao vô thượng trong kinh thánh, mà là một soại sinh vật cường đại. Ít nhất thì đối với loài người bình thường, đó là Thần. Cho nên, các tiểu đội Luân Hồi khi đến thế giới này sẽ không có được ưu thế áp đảo như những thế giới khác, cùng lắm chỉ là những tiểu đội hơi tinh nhuệ một chút mà thôi.
Về phương diện đoàn chiến, Sở Hạo không biết nhóm mình sắp phải đối mặt với loại tổ đội gì, song hắn luôn đặt bản thân ở vị trí yếu nhất để tính toán. Không nghĩ chuyện thắng, phải tính trước chuyện bại.
Nếu coi Bắc Băng châu đội là đội yếu nhất, vậy thì bọn họ sẽ được tiến vào đầu tiên. Y theo thực lực song phương sai khác mà khoảng thời gian chênh lệch cũng bất đồng. Đây cũng là lợi thế của bọn họ, vào trước thì sẽ nắm đại thế, dùng đại thế san lấp cách biệt.
Còn như làm sao mới nắm được đại thế... Trong đầu Sở Hạo đã xây dựng được vài ý tưởng. Đặc biệt là cái không gian vừa đổi, nó đóng vai trò quan trọng trong bố cục của hắn.
“Tất nhiên là ngoại trừ cái không gian đó ra, tôi cần phải quay về thế giới thật một chuyến. Nếu như chúng ta dùng điểm thưởng để đổi vũ khí ở đây thì sẽ tiêu hao rất nhiều, song nếu lấy được ở thế giới thật thì khoản chi phí đó hầu như không cần, chỉ mất chút điểm mua thời gian đi lại mà thôi.” Sở Hạo từ từ giải giải thích cho mọi người.
Trương Hằng nghe xong liền hỏi: “Cần ta đi cùng ngươi một chuyến không? Vạn nhất gặp phản chuyện như lần trước, hoặc là tổ chức C ra mặt, ta cũng có thể giúp ngươi một chút.”
Sở Hạo cười lắc đầu: “Không cần, lần này về không làm gì cả, chỉ là chuẩn bị một chút cho trận đoàn chiến sắp tới mà thôi. À đúng rồi, chúng ta cần đổi một số bản thiết kế vũ khí công nghệ cao mang theo nữa. So với thành phẩm thì giá cả rẻ hơn nhiều. Từ điều này có thể thấy, Chủ Thần đang ám chỉ chúng ta nên tự nghiên cứu chế tạo vũ khí cho mình. Tất nhiên muốn làm được thì chúng ta còn cần cả nhân tài về mảng này cùng rất nhiều thời gian. Một đoàn đội vừa thoát khỏi cảnh chân ướt chân ráo như chúng ta thì không thể làm được rồi. Nhưng may là còn tổ chức của tôi. Chúng ta sẽ dựa vào họ để chế tạo vũ khí công nghệ cao, chẳng hạn như làm ra vài khẩu Gauss hay súng laser, khiên phòng hộ gì đó... Thế giới thực sẽ là căn cứ hậu cần của chúng ta.
Mọi người nghe Sở Hạo nói thế thì chẳng hề phản đối, còn gom góp điểm giúp hắn đổi lấy cái không gian như dự định. Tiếp đó chỉ thấy Sở Hạo kéo mở không gian rồi đưa vào bên trong rất nhiều bản vẽ công nghệ cao, đến khi khép lại thì khó mà thấy được chút dấu vết nào.
Nếu nhìn kỹ thì chỉ quan sát được một sợi chỉ nhỏ màu trắng trong suốt, và cũng chỉ mình Sở Hạo là mở ra được. Theo như hắn nói, Chủ Thần đã khắc lạc ấn của không gian vào đầu Sở Hạo. Tương tự như mấy cái ổ khóa trong game online vậy, một khi hắn muốn thì sẽ mở ra một không gian khổng lồ đen kịt. Đường kính cửa vào rộng nhất chừng 50m, nhỏ nhất chỉ khoảng mười mấy centimet. Hơn nữa vì liên quan đến lạc ấn nên chỉ cần bên trong có đồ gì thì hắn có thể lập tức tìm thấy và lấy ra ngoài, không cần đưa tay vào bên trong sờ soạng như con mèo máy trong quyển manga nào đó...
“Không gian này là cái rẻ nhất rồi. Nó không hề ổn định, nếu có quả bom nào đó nổ cạnh thì cả không gian sẽ sụp đổ, những thứ bên trong cũng mất luôn. Thậm chí với một lực cực lớn oanh kích thì nó cũng chẳng còn. Về phần đổi cái khác ổn định hơn thì độ lớn không gian bên trong cũng sẽ tỷ lệ thuận. Tôi xem hết rồi, từ cấp B cho đến 3S đều có. Tất nhiên một khi đạt cấp S thì có thể gọi nó là Bán Vị Diện. Bình quân mỗi cái đều rộng vài cây đến vài chục cây. Đã thế bên trong còn có không khí, nước, cả ánh mặt trời, song cái giá tất nhiên vô cùng đắt.”
Sở Hạo thở dài! Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn đổi lấy mười ngày ở thế giới thật từ chỗ Chủ Thần... Ít nhất đối với hắn thì nó là thế giới thật.
Lần này trở về, vì không còn ‘quyền hạn’ nên chẳng thể lựa chọn nơi tới, hắn bắt buộc phải xuất hiện ở vị trí lúc đi. Chẳng qua vẫn còn may, đây là một căn cứ của tổ chức Kẻ phản nghịch tại Mĩ. Nơi này vốn do hắn điều hành. Dựa vào ánh đèn trong phòng thì xem ra căn cứ chưa dừng hoạt động.
Tiếp đó, Sở Hạo thông qua mạng Internet trực tiếp liên lạc với nhân viên quản lý của căn cứ, thông qua họ để gọi tới những O5 và O6 Lý Cương Lôi. Chẳng tốn nhiều thời gian, mặt trời vừa ngả bóng thì Lý Cương Lôi đã dẫn theo hai gã O5 xuất hiện.
“... Đây là lò phản ứng hydro tụ hợp điện... Pin siêu dẫn loại nhỏ... Trang bị giám sát chấn động sóng ngắn không gian... Nguyên lý vũ khí Gauss...”
Lý Cương Lôi mới nói được hai câu đã trợn mắt cứng lưỡi trước đống tài liệu Sở Hạo vừa lấy ra từ một ‘sợi chỉ trắng’. Vừa nhìn qua mấy phần, hắn đã lập tức đứng ngồi không yên liếc nhìn xung quanh. Ngoài hai gã O5 trong phòng ra thì không còn bất kỳ ai khác, hắn bấy giờ mới đưa mấy bản thiết kế ấy cho bọn họ xem xép, sau đó nói với Sở Hạo: “Sao có được những thứ này... Lấy được ở thế giới kia sao? Phải trả giá nhiều không?”
Sở Hạo lắc đầu lại gật đầu: “Nơi tôi lấy thì đã kể rồi. Giá cả không cao nhưng khi dùng anh phải chú ý một chút. Vì vấn đề chất liệu nên chúng ta không thể chế tạo ra thành phẩm, nhưng những thứ đó cứ để tôi lo. Anh nên để bộ phận kỹ thuật cứ nghiên cứu cho thấu triệt đi, sau đó thử chế tạo ra một số máy móc sản xuất. Cần tài liệu gì cứ viết ra, lần này có lẽ không kịp nhưng lần sau tôi sẽ mang tới toàn bộ. Tôi chỉ có một yêu cầu là ngoài trang bị cho tổ đặc nhiệm thì làm thêm chừng 100 bộ nữa. Rất có thể tôi cũng cần dùng gấp.”
Lý Cương Lôi tính toán một chút: “Làm ngay 100 bộ thì không vấn đề, nhưng muốn hiểu rõ tất cả kỹ thuật trong thời gian ngắn đối với chúng ta thì rất khó. Cậu cũng biết là tổ khoa học vẫn luôn bù đầu vì đám Memes và số ‘kỹ thuật mới’ lấy được từ tổ chức C. Tất cả những thứ đó đều cần nghiên cứu, trong khi nhân viên lại quá ít. Đã thế cậu và anh Lăng đều không cho mở rộng tổ chức khiến khả năng thực hiện đã khó lại càng khó.”
Sở Hạo thở dài: “Chúng ta cũng cần phải thay đổi rồi. Memes còn đáng sợ hơn dự đoán rất nhiều. Tôi đã gặp nhiều chuyện, ngay cả những tổ chức cường đại giống Kẻ phản nghịch của chúng ta còn bị diệt trong nháy mắt. Cho nên chúng ta nhất định phải cải tiến, phải bỏ quan niệm không hợp tác với các quốc gia. Chúng ta cần đồng minh, thậm chí là cả thế giới ủng hộ. Việc mở rộng tổ chức là điều nên làm. Như vậy đi, sắp xếp cho tôi quay về tổng bộ...”
“Tôi sẽ đi gặp Lăng Tân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.