Vô Hạn Thự Quang

Chương 47: Dẫn theo... nhân hoàng bên người?




Linh Giới rộng lớn vô biên, phân ra làm hai trình độ thế giới. Trong đó có một trăm lẻ tám thế giới nhỏ, chín thế giới lớn, gọi chung là Linh Giới.
Chín thế giới lớn nối liền với nhau, thế giới nhỏ lại chỉ có thể trực thuộc thế giới lớn, khắp nơi xâu chuỗi với nhau làm cơ sở hình thành toàn bộ Linh Giới. Vương Hàn chính là cư dân của thế giới lớn thứ ba.
Hắn là Linh Tu giả, là người tu hành cao quý nhất Linh Giới, so với Ngự giả ở thế giới năm sáu, cùng với Ma Pháp sư ở thế giới bảy tám, hoặc Ma tu ở thế giới thứ chín, một số Linh Tu giả ở thế giới ba bốn, không thể nghi ngờ sẽ là người cường đại nhất. Phần lớn người ở thế giới này cũng là người tu hành. 
Cái gọi là Linh Tu giả, chính là tu giả tu hành linh khí, ở cổ đại được gọi là luyện khí sĩ. Sau khi chín giới đại chiến, truyền thừa luyện khí sĩ ở cổ đại dần dần bị đứt đoạn, sau phân thành mấy trăm loại người tu hành, trong đó chiếm vị trí chủ đạo chính là bốn loại người tu hành Linh Tu giả, rồi đến Ngự giả, Ma Pháp sư, Ma tu. Đương nhiên, trong đó Linh Tu giả là người tu hành gần với luyện khí sĩ cổ đại nhất, cũng rất có khả năng sẽ tu hành đắc đạo.
Vương Hàn cảm thấy đặc biệt khó chịu, bởi vì tổng kết xếp hạng của hắn ở trong tông phái lại giảm xuống. Không vì cái gì khác, mà bởi người xếp hạng phía sau hắn lại ngẫu nhiên có thể nhận được một món ẩn khí.
Linh Tu giả hoặc tất cả người tu hành đều có khí cụ của mình. Có loại công kích, có loại phòng ngự, có loại mang công dụng đặc biệt, nói chung nhất định phải có linh khí mới có thể sử dụng những đồ vật này, người bình thường căn bản không có cách nào sử dụng. Những loại khí cụ này lại phân thành pháp khí, bảo khí, linh khí. Linh khí bảo khí lại phân ra bốn trình độ, mỗi cấp bậc đều có chênh lệch rất lớn giống như trời với đất. Dù là bảo khí, cũng có thể là bảo vật trấn một tông. 
Ngoại trừ bốn khí cụ lớn này, còn có một loại được gọi là ẩn khí. Bình thường đều tiếp cận khí cụ bảo khí, thậm chí ở cổ đại và thời kỳ viễn cổ, bản thân những ẩn khí chính là bảo khí thậm chí là linh khí, chỉ là theo thời gian trôi qua, khí cụ tổn hại nên lúc phân cấp mới bị giảm xuống.
Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng, điều quan trọng chính là trong ẩn khí khẳng định có khí linh. Khí linh sẽ ở dạng ý thức hoặc linh hồn, bình thường đều đến từ viễn cổ, thượng cổ. Ở thời kỳ cổ đại, sau khi chủ thể bị chôn vùi, ý thức hoặc mảnh nhỏ linh hồn của một đại năng còn sót lại trốn thoát khí cụ bản mạng, tiếp tục kéo dài xuống.
Loại ẩn khí này thông thường sẽ biết lựa chọn người nắm giữ nó, trên cơ bản đều lựa chọn người có vận khí lớn, hoặc người có thiên phú siêu cấp. Sau đó, ý thức còn sót lại của đại năng trong ẩn khí sẽ bắt đầu giáo dục người này, sau khi đợi thực lực của người đó trở nên cường đại có thể phụng dưỡng nó, giúp nó sống lại. 
Ở mấy trăm năm trước, người có được ẩn khí sẽ luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ bị người khác biết đoạt lấy. Mãi đến khi mấy người nắm giữ ẩn khí trở thành đại năng trong thiên địa, đồng thời văn minh tu giả bắt đầu tiến bước, tu hành bắt đầu phổ cập, rất nhiều di tích cổ đại bị đào móc, ẩn khí tồn tại gần như không có ẩn nấp, dù sao ẩn khí phần lớn sẽ tự mình lựa chọn người cầm được nó. Nếu có người cường đoạt, đại năng còn sót lại trong ẩn khí cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, đồng thời người bị cường đoạt thông thường đều đến thiên phú đỉnh cấp, hoặc có vận khí lớn, một khi không chết, sau khi có thành tựu, sẽ trở thành họa lớn ngập trời. Vậy nên sau mấy trăm năm giáo huấn bằng máu tươi, người giữ ẩn khí đều phải nhận được tôn trọng và chiếu cố cực lớn, đa số mọi người sẽ muốn kết giao với người sau này có thể trở thành đại năng. Người giữ ẩn khí cũng chậm rãi ở giai cấp khác những người khác. Thậm chí đã có người giữ ẩn khí đề nghị, ngoài bốn loại tu hành lớn phải thêm ẩn tu giả. Đương nhiên, chuyện này không được nhiều người đồng ý.
Nói tóm lại, trong tông phái của Vương Hàn xuất hiện một người giữ ẩn khí. Khi tông phái biết được người này có ẩn khí, hắn lập tức được tông chủ tiếp kiến, đồng thời nói muốn thu hắn làm đồ đệ. Đệ tử Vương Hàn vốn có khả năng trở thành tông chủ đời thứ tám nhất, lần này... không còn khả năng.
Vương Hàn quả thực bị phiền muộn ghé thăm. Bởi vậy, sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ của tông phái, hắn tìm một lý do rời khỏi tông môn, ở lại trong gia tộc của mình. Ở nơi dừng chân, hắn tu dưỡng hơn một tháng, trong lòng mới từ từ trở nên thả lỏng, cũng nghĩ thông rất nhiều chuyện. Hắn quyết định không chú ý đến chuyện này nữa, trở về tông môn, đồng thời nghiêm túc suy nghĩ vấn đề có nên bái Hứa trưởng lão làm sư phụ thân truyền hay không. 
Sau đó, ngày Vương Hàn chuẩn bị trở về tông môn. Lúc hắn đang định sử dụng phi kiếm, trên đầu bỗng cảm thấy đau đớn kịch liệt. Trước mắt hắn tối sầm lại, lập tức chìm vào hôn mê. Đến lúc thức tỉnh, hắn đã hôn mê hơn ba tháng, thậm chí tông môn còn từng phái người tới hỏi thăm và trị liệu, nhưng vẫn không thể thức tỉnh hắn. Tông môn đều chuẩn bị ghi tên hắn vào trong danh sách bất trắc.
"... Nói như vậy, ta thật sự bị một cục đất đánh cho ngất xỉu?"
Vương Hàn cầm cục đất màu vàng trên tay, cục đất này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng theo như lời phụ thân của hắn thì cục đất này vô cùng cứng rắn, thậm chí khi bị linh kiếm chém lên ngay cả chút hoa văn cũng không có. Nhưng ngoại trừ cứng rắn, cục đất này không có bất kỳ tính năng nào của khí cụ, cũng không có bất kỳ điều gì đặc biệt. Không, e rằng vẫn có một đặc biệt, đó chính là không nhìn bất kỳ kẻ nào có hộ thể linh khí. Phải biết rằng Vương Hàn có hi vọng trở thành đệ tử của tông chủ đời thứ tám, tư chất của bản thân đã được khẳng định. Hiện tại hắn đã là Linh Động giai, tuổi của hắn còn rất trẻ mới sáu mươi tuổi, nhưng đã sở hữu thực lực tương đương với trưởng lão của một số tông phái nhỏ, cũng được tính là một tiểu thiên tài. Vậy mà hắn lại bị một cục đất đánh cho ngất xỉu ba tháng, thứ này sao có thể không cổ quái được? 
Theo bản năng của Vương Hàn cũng cảm thấy thứ này khẳng định có vấn đề, lại nghe phụ thân nói đã lừa gạt người được tông môn phái đến, để giữ lại cục đất này, đột nhiên, một giọng nói truyền vào trong đầu Vương Hàn.
"Vương Hàn, ngươi có thể nguyện ý trở thành đệ tử ký danh của ta hay không?"
"Ai? Ai đang nói chuyện với ta?" 
Vương Hàn lập tức nhảy lên, thân thể hắn thật ra cũng không chịu tổn thương gì. Ai cũng không biết nguyên nhân khiến hắn ngủ say ba tháng, nhưng một khi hắn thức tỉnh sẽ mang lực lượng cường giả cấp Linh Động giai. Một cái nhảy dựng lên này, linh áp lại lập tức bao phủ cả gia tộc.
Nhưng Vương Hàn vẫn không phát hiện ra cái gì, sau đó hắn theo bản năng nhìn về phía cục đất trong tay, hắn lập tức há hốc miệng, trong lòng mừng như điên, quả thực không có cách nào hình dung được.
"Tiền, tiền bối, ngươi chính là ở trong cục đất này?" Vương Hàn lập tức không để ý đến phụ thân cùng người thân ở xung quanh. Ánh mắt của người trong tộc đều trực tiếp cung kính nhìn cục đất này. 
"Đúng, ta ở đây... trong cục đất này. Vương Hàn, ngươi có nguyện ý trở thành đệ tử ký danh của ta." Giọng nói này lại vang lên lần nữa.
Vương Hàn không nói lời nào, bởi vì lần này là chân chính bái sư, tính chất không giống như bái nhập tông môn. Phải biết rằng quan hệ giữa sư phụ và đồ đệ ở thế giới này còn chặt chẽ đến mức vượt xa gia tộc. Có thể nghe nói ai đó phản bội gia tộc, nhưng gần như không nghe nói qua có ai phản bội sư phụ, bởi một khi có người như vậy, căn bản không cần sư phụ ra tay, người bên ngoài, các đại năng sẽ giết chết người đó trước tiên. Bởi vì quan hệ giữa sư phụ và đồ đệ chính là cơ sở duy trì trật tự của Linh Giới. Một khi tan vỡ thì bản thân Linh Giới cũng coi như vỡ nát.
"Xin hỏi tiền bối... Ngươi chính là luyện khí sĩ sao?" Vương Hàn cẩn thận cân nhắc từ ngữ, vừa muốn biết rõ câu chuyện của giọng nói này, lại sợ chọc giận chủ nhân của giọng nói, bỏ lỡ cơ duyên lớn này. 
Giọng nói kia im lặng một lát rồi mới lên tiếng: "Ta cũng không gạt ngươi. Vương Hàn, trong ba tháng này, ta quan sát dấu tích cả đời này của ngươi, tư tưởng của ngươi, cử chỉ của ngươi, theo đuổi của ngươi, cùng với tương lai của ngươi, cho nên hiện tại ta cho ngươi cơ duyên này, trở thành đệ tử ký danh của ta, ngươi có bằng lòng hay không?"
Vương Hàn lại lập tức không nói gì nữa. Hắn có thể nghe thấy giọng nói này cuối cùng lại mang theo ý chất vấn, có hay không. Trong câu nói tiếp theo của hắn, cẩn thận suy nghĩ một chút, y nói có thể quan sát tư tưởng của mình ký ức của mình đó là dạng năng lực gì, hơn nữa còn là tàn hồn tồn tại trong ẩn khí vẫn có thể làm được, Vương Hàn thậm chí chưa từng nghe nói qua.
Cho nên hắn lập tức do dự, cuối cùng cắn răng một cái, giọng nói này đặc biệt đưa ra đề nghị hắn làm đệ tử ký danh, có thể bản chất của cái này và đệ tử thân truyền khác nhau. Sau này, nếu không thuận lợi, sư đồ tách ra, người khác cũng chỉ có thể nói hắn ở trên phương diện đạo đức, sẽ không mắc phải kiêng kỵ quá lớn. Vậy nên hắn liền lập tức cung kính quỳ lạy xuống, nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của đồ nhi." 
Nói xong, Vương Hàn quả thật dập đầu vang dội, cúi lạy ba cái. Sau khi hoàn tất, giọng nói kia mới thở dài nói: "Ài, đệ tử ký danh... Nhân quả này rất lớn, sau này cũng không biết ngươi rốt cuộc sẽ vui mừng hay tức giận, ta cũng sẽ vì ngươi đi lên Tru Tiên Kiếm trận một lần... Ngươi hãy nhớ kỹ danh hiệu của vi sư, sau này cũng đừng khiến ta mất mặt."
"Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, tiếp nhận ước nguyện to lớn của nhân loại trong thiên hạ, lập bốn tượng canh giữ ở bốn cực, lĩnh ngộ ngũ hành trấn áp càn khôn, truyền bát quái ra khắp thiên hạ, ta là Mậu Thổ Hậu Đức Nhân Hoàng ở chính giữa, ta là..."
"Bùi Hi!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.