Vô Hạn Thự Quang

Chương 4: Một quyền




Sở Hạo cuối cùng cũng đặt chân lên mặt đất, nơi này còn cách tổng bộ Skynet- New York chừng 50km theo đường chim bay. Mà thật ra đây cũng là khoảng cách gần nhất mà trực thăng phe kháng chiến có thể tiếp cận. Chẳng qua Sở Hạo tự có cách của mình, muốn tới được mục tiêu lúc rạng sáng đối với hắn chẳng khó.
Dựa vào đi bộ tất nhiên không thể, huống hồ quanh tổng bổ nhất định phòng vệ sâm nghiêm. Với khả năng của Sở hạo bây giờ, hắn không chắc mình có thể yên lặng lẻn vào. Song hắn có cách còn hay hơn nhiều, vừa nhanh vừa an toàn.
‘Bụp’ Một viên pháo sáng phóng thẳng lên trời, còn Sở Hạo thì vẫn đứng nguyên tại chỗ. Ánh mắt hắn hướng về phương xa. Dần dần, từ nơi đó chợt lóe hào quang rồi cứ thế lớn dần lên và không ngừng tiếp cận. Tới khi đến gần mới nhận ra đây là một chiếc phi thuyền, song Sở Hạo vẫn thản nhiên như không. Hắn mặc kệ đám xúc tu sắt thép từ bên trên phóng xuống tóm lấy mình rồi quẳng vào lồng sắt. Dưới chân chợt truyền tới cảm giác rung rung, hẳn chiếc phi thuyền này bắt đầu bay về căn cứ.
Trong Terminator 4, đại quân người máy của Skynet không trực tiếp tiêu diệt người dân bình thường mà phần lớn chỉ gom lại đem về căn cứ tiến hành giam giữ. Ít nhất thì trong phim không diễn ra mấy cảnh đồ sát hay xử tử gì đó. Đây cũng là nghi vấn lớn nhất với mỗi ai xem bộ phim này. Skynet rốt cuộc bắt những người này làm gì?
Song bất kể thế nào thì đây cũng là một cơ hội giúp Sở Hạo xâm nhập vào cái căn cứ trước mặt kia.
Không lâu sau, Sở Hạo cảm thấy phi thuyền dừng lại, những sợi xúc tu cơ khí lại một lần nữa tóm chặt lấy hắn rồi cứ thế quẳng xuống dưới. Từ không trung, toàn cảnh vùng đất bên dưới đều được thu hết vào tầm mắt Sở Hạo. Vốn New York là thành phố phồn hoa nhất nước Mĩ, song hiện tại đã bị Skynet cải tạo hoàn toàn thành một căn cứ khổng lồ. So với trong phim thì nơi đây hoành tráng và chân thực hơn nhiều. Khắp nơi đều là sản phẩm khoa học cơ giới mà thế kỷ 21 không thể thấy. Các khu dân cư chẳng còn nữa, thay vào đó là những phân xưởng máy móc cao lớn.
Sở Hạo tiếp đất rất nhanh, cũng bởi đám xúc tu kia nên kỳ thật hắn không bị thương hay đau đớn gì. Một đường rơi thẳng xuống lồng sắt… Đến trước hắn có khoảng mấy trăm người, già trẻ trai gái đủ cả. Bọn họ vốn đã chìm vào giấc ngủ, nhưng khi đám xúc tu thả Sở Hạo vào thì mọi người đều bị đánh thức. Đến khi nhìn rõ là ‘thứ’ gì, đa số đều trầm mặc, vài người còn tỏ vẻ tự giễu nói thầm trong lòng, haiz, lại một tên xui xẻo tới nữa rồi.
Đúng là xui xẻo ha…
Sở Hạo cũng thầm tự giễu như vậy. Hắn từ từ đứng lên, đồng thời quét mắt quan sát bốn phía. Trong cái lồng giam này có khoảng mấy trăm người, bọn họ đều phân thành những nhóm nhỏ dựa sát vào rào sắt, nhìn ai cũng xanh xao vàng vọt. Có lẽ vì là trời tối nên phần lớn chỉ quan sát Sở Hạo một lát rồi lại kéo nhau đi ngủ.
Ngay lúc Sở Hạo còn đang bận tìm hiểu thông tin chung quanh, bỗng ba thanh niên dáng vẻ cẩn thận từ từ đi về phía hắn. Trong ánh mắt cảnh giác của Sở Hạo, ba thanh niên này kéo hắn tới một góc nhỏ. Người cầm đầu liên tiếng trước: “Xin hỏi, anh có phải thành viên quân kháng chiến không?”
Sở Hạo sững người nhìn thoáng qua bộ quần áo đang mặc cùng chiếc băng đỏ quấn trên tay, hắn mỉm cười đáp: “Đúng vậy, tôi là thành viên quân kháng chiến.”
Ba gã thanh niên lộ vẻ hưng phấn, song rất nhanh lại uể oải như cũ. Một người trong đó nở nụ cười đắng chát: “Ngay cả quân kháng chiến cũng bị bắt vào đây, xem ra chúng ta không có hy vọng trốn thoát nữa rồi. Khốn khiếp, biết thế đã không chạy ra khỏi trạm xe lửa đó.”
Gã thanh niên bên cạnh đeo chiếc kính thiếu một bên mắt xen vào: “Không ra ngoài thì chúng ta ăn cái gì bây giờ? Mùa đông sắp đến rồi, nếu không vào mấy phế tích xung quanh mà kiếm chút đồ hộp với mấy thứ nhét vào bụng được, vậy cũng chỉ có thể trông chờ vào đám chuột gián trong trạm xe lửa thôi. Dù sao đi nữa thì tao cũng phải đi ra. Em gái với em trai tao nhất định phải có đồ ăn.”
Gã thanh niên kia uể oải đáp: “Nói cũng đúng, nhưng hiện tại chúng ta đều bị bắt rồi, đám nhóc ở nhà lại càng không biết phải xoay sở thế nào nữa….”
Gã thanh niên cầm đầu lên tiếng: “Chính vì như vậy nên chúng ta càng phải trốn khỏi đây, nhất định phải ra được bên ngoài!”
Gã thanh niên uể oải tựa hồ ý chí đã suy sụp lắm rồi, hắn ôm đầu day dứt: “Tao biết, nhưng chạy thế nào bây giờ? Lúc ban ngày có mấy thằng muốn leo rào, hậu quả thế nào chúng mày cũng thấy rồi đấy. Vừa ngoi đầu lên liền bị bắn nát. Cái đám ngoài kia đều là người máy cả đấy, không biết thông cảm hay cắn rứt lương tâm gì đâu. Trước mặt mấy đống sắt thép đó, chúng ta chỉ là thịt. À không, đám đó không ăn thịt, nên là chúng ta chẳng có chút giá trị nào cả, là đồ bỏ đi. Ha ha…”
“Không, có giá trị chứ…”
Sở Hạo đột nhiên lên tiếng. Hắn quay sang gã thanh niên đeo kính: “Có thể cho tôi mượn kính của anh một chút được không?”
Gã thanh niên bị nhắc tới liền sững người, hắn liếc hai gã đồng bạn của mình một lát, lại nhìn mảnh vải đỏ quấn trên tay Sở Hạo, cuối cùng gỡ chiếc kính khỏi sống mũi của mình đưa cho đối phương: “Thật ra nó không phải kính cận, tôi đeo để tránh chút gió bụi mà thôi. Nên là…”
“Tôi biết, đây là kính không số.”
Sở Hạo nhận lấy rồi trực tiếp tháo nốt mắt kính còn lại rồi mới đeo lên. Ba gã thanh niên đối diện bỗng cảm thấy người trước mắt có gì đó khang khác, song ngoại trừ nụ cười trên môi dần thu liễn thì không có gì lạ cả. Nhất thời cả bọn chỉ biết nhìn lẫn nhau, im lặng không lên tiếng.
“Có thể trốn thoát, chỉ cần theo đúng kế hoạch thì hoàn toàn làm được.”
Sở Hạo bình tĩnh quan sát mất con robot T600 đang đứng trên các cột trụ xung quanh: “Lúc trước ta đã quan sát sơ qua bố cục của căn cứ này. Hướng đông, cách chúng ta 1000m có một cửa ra vào, song ta đề nghị không nên thoát theo hướng đó. Bởi rất có thể con mương ngăn cách trên đường đi được bố trí các loại nhuyễn trùng cơ giới. Mới nhìn thì tưởng vượt qua chỗ đó rất dễ, song thực ra lại là tử lộ. Trái lại, hướng tây có nhiều phân xưởng chế tạo. Chỉ cần cẩn thận, kiên nhẫn, không phát ra tiếng động, đến khi tìm thấy đường cống thoát nước nào đó, vậy cứ theo các thông đạo ngầm bên dưới thì tỷ lệ giữ mạng cũng chạy thoát của các ngươi sẽ rất cao.”
Ba gã thanh niên nhìn lẫn nhau, người cầm đầu chợt hỏi: “Nghe có vẻ đơn giản, nhưng chúng ta làm sao mới rời khỏi đây được. Sau đó…”
Chưa nói xong, trước mắt ba người bỗng tối sầm, tất cả ánh sáng đều biến mất. Nhưng tựa hồ bọn họ đều là người có kinh nghiệm chiến trận, không hề bối rối, cả ba liền tựa lưng vào nhau hết sức cảnh giác. Nhưng đột nhiên, bọn họ thất kinh phát hiện ra bản thân đang bị hai cánh tay kẹp lấy kéo đi.
Trước sau chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi cả ba còn đang giãy dụa thì ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện. Ánh sáng giúp bọn họ biết, mình đã thoát khỏi lồng giam, mà sau lưng là một cái lỗ lớn... Cũng không biết do axit mạnh ăn mòn hay nhiệt độ cao hòa tan nữa. Còn khu vực bọn họ đứng lúc nãy đang bị một màn sương mù đen kịt bao phủ, căn bản không nhìn xuyên qua được.
Ba gã thanh niên vừa kinh vừa sợ, nhất thời nhìn Sở Hạo như nhìn quái vật, cũng không biết phải nói như thế nào. Mà Sở Hạo căn bản không để ý tới. Hắn hướng tòa nhà trung tâm lao đi, song vẫn không quên nhắc nhở ba người đang trợn tròn mắt đằng sau: “Chạy đi, các người còn chừng ba mươi phút để chạy. Quá thời gian đấy mà chưa thoát được thì nhất định sẽ chết.”
Tiếng nói bình tĩnh không có gì đặc biệt, song người nghe đều cảm thấy tin tưởng. Cả ba ngớ người trôn chân tại chỗ, đợi bọn họ tỉnh lại thì Sở Hạo đã đi xa rồi. Đến khi bóng lưng gã quân nhân kia biến mất sau một góc khuất, bọn họ mới phục hồi tinh thần. Người cầm đầu cắn răng: “Đi thôi, chạy theo hướng tây… Chúng ta nhất định phải sống sót! Chúng ta còn thân nhân đang đợi ở nhà, chúng ta… không thể chết được!”
Dứt lời, hắn sải bước nhằm hướng tây mà chạy. Hai người thấy vậy cũng vội theo sau.
Thế nhưng có lẽ vì áp lực tâm lý, ý nghĩ muốn thoát khỏi khu vực này quá nặng nên bọn họ đã quên mất lời dặn của Sở Hạo. Trong bóng đêm yên tĩnh, âm thanh bọn họ gây ra quá vang nên chưa đi được ngàn mét đã khiến đám máy móc xung quanh khởi động. Từ khắp nơi phóng ra hàng loạt đĩa xoay to như những bàn tay một đường truy đuổi sát sau lưng bọn họ. Đến khi ngoặt sang con đường khác, nghĩ bụng sẽ thoát được đám ‘xoay tròn’ đằng sau, nhưng không ngờ lần này ngăn cản bọn họ lại là năm sáu con T600 với những khẩu súng máy sáu nòng đặc hữu. Ngoài ra, các ụ pháo xung quanh cũng đang chuyển động quay sang bên này… Thật sự, bọn họ đã đến bước đường cùng.
Ba gã thanh niên ngây người nhìn cảnh ấy. Người cầm đầu sắc mặt trắng bệch, hắn quay đầu nhìn hai gã đồng bọn, bất chợt nở nụ cười thê thảm: “Không thể gặp lại mọi người ở nhà nữa rồi…” Nói xong, hắn gào thét lao thẳng về phía mấy con T600 trước mắt. Hai người còn lại cũng ‘nước mắt tràn mi’ rống lớn theo sau…
Mắt thấy nòng súng máy đang bắt đầu xoay tròn, đạn có thể phóng ra bất cứ lúc nào, bỗng chính giữa con đường nối liền hai bên đột nhiên xuất hiện hai người thanh niên cùng một thiếu niên. Ba người này cứ như vừa bước ra từ hư không vậy, không hề có dấu hiệu báo trước.
Cũng bởi vì thế, người thanh niên anh tuấn trong nhóm rất xui xẻo, hắn đứng ngay trước nòng súng máy, nên tất nhiên hứng trọn tất cả…
“Khốn khiếp! Chủ Thần!”
Âm thanh chửi bới xen lẫn với tiếng nổ kinh thiên, một góc quảng trường cấu tạo hoàn toàn từ kim loại… vỡ tan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.